Chương 1242: Giúp anh một lần cuối cùng


Trên khuôn mặt trắng như tuyết lộ ra vẻ rối rắm, băn khoăn.

Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn cô một cái, nói:
Anh lên cùng em để lấy chiếc khăn8 kia xuống nhé?

Cố Niệm Chi lườm anh một cái,
Giả vờ giả vịt. Anh cứ giả vờ tiếp đi. Anh tưởng em sẽ trúng bẫy của anh chắc?


Thật mà, anh sẽ chờ bà Hoắc của anh giúp anh tẩy oan thôi.
Hoắc Thiệu Hằng nhấc tay Cố Niệm Chi, khẽ hôn lên mu bàn tay cô một cái,
Có một số chuyện, tự mình làm cũng sẽ không danh chính ngôn thuận bằng có người khác làm giúp.

Cố Niệm Chi thở phào một hơi, cúi đầu mở hộp ra,
Rất đơn giản, anh nghĩ hết từ đầu đến cuối chuyện này mà xem. Thật ra, việc mà đối phương làm chỉ là động tay động chân trên hệ thống máy tính của trang web đặt hàng chính thức bên Hermes thôi. Mà gói hàng này, lại dùng phương thức hoàn toàn thông thường để đưa tới tay em, thế nên, anh có lấy cái hộp này đi thì cũng có tác dụng gì chứ?


Cũng có lý. Nếu đã vậy…
Hoắc Thiệu Hằng lấy một chiếc khăn lụa màu vàng hoa hướng dương với họa tiết hoa văn kiểu Van Gogh ra, quàng lên cổ cho Cố Niệm Chi, thắt một cái nơ khăn cực xinh, nói:
Vậy thì… Chúc mừng sinh nhật em, Mon Chéri (Người anh yêu dấu).
Từ cuối cùng kia, Hoắc Thiệu Hằng dùng tiếng Pháp.
Thấy cô quay về, Hoắc Thiệu Hằng dập tắt thuốc lá, mở cửa xe cho cô lên.
Vừa lên đến trên xe, Cố Niệm Chi đã ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt.

Nhưng nếu anh cầm về, việc anh vi phạm kỷ luật cũng không giấu được nữa.
Cố Niệm Chi vội giằng lại chiếc hộp trong tay Hoắc Thiệu Hằng, không cần suy nghĩ nhiều.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm vô cùng dịu dàng ấm áp. Trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười nhẹ, có sự thanh thoát của hoa mộc cuối thu, cũng có sự sóng sánh của mười dặm hoa sen, hoàn toàn khác hẳn với vẻ cứng cáp nghiêm nghị thường ngày, lại càng tăng thêm phần quyến rũ.
Cố Niệm Chi chỉ liếc nhìn anh một cái rồi bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, ôm chặt chiếc hộp, nghiêng đầu nói:
Em cảm thấy chiếc hộp khăn này không phải chứng cứ gì cả, thế nên… anh có cầm đi cũng chẳng có ích gì đâu, thừa thãi ấy.


Ừm… vậy cái gì là chứng cứ nhỉ?
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, nhìn bàn tay nhỏ nõn nà như ngọc của Cố Niệm Chi đỡ bên dưới đáy hộp. Anh cũng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của Cố Niệm Chi ở dưới hộp, không thả cô xuống xe,
Em nghĩ giúp anh với, giờ trong đầu anh rối loạn quá, không nghĩ ra được đầu mối gì cả.


Anh muốn mang đi à?
Cố Niệm Chi nhướng mày hỏi,
Anh mang đi làm gì?


Đây là chứng cứ.
Giọng Hoắc Thiệu Hằng rất bình thản,
Anh phải mang về để nghiên cứu điều tra xem thế nào.

Anh đóng nắp hộp lại, nói với Cố Niệm Chi:
Anh sẽ mua lại cho em thứ khác.

Ý của anh là, chiếc hộp này anh sẽ thu lại.
Cố Niệm Chi rụt vội tay về, khuôn mặt nhỏ xinh nghiêm lại,
Anh còn gọi em là bà Hoắc nữa là em mặc kệ anh đấy.


Ừm… thôi được, giờ anh không gọi nữa.
Hoắc Thiệu Hằng buông tay ra,
Em nói anh nghe xem vì sao chiếc hộp này không thể dùng làm chứng cứ trước đi, xong anh sẽ thả em về.


Không cần đâu, tự em lên cũng được.
Cố Niệm Chi từ chối không muốn anh lên lầu cùng mình. Lúc mở cửa xe, cô lại dặn d3ò Hoắc Thiệu Hằng,
Anh đừng xuống xe, cứ ở trong xe chờ em đi.


Thôi được…
Hoắc Thiệu Hằng khẽ nhếch khóe môi, hạ cửa kính xe xuống, 9châm một điếu thuốc kẹp trong tay, nhìn bóng lưng của Cố Niệm Chi biến mất sau cửa ra vào của tòa nhà ký túc xá.
Về đến phòng, Cố Niệm C6hi phát hiện ra Mã Kỳ Kỳ không ở trong phòng. Hôm nay là chủ nhật, chắc cô ấy vẫn ở nhà chưa quay lại ký túc xá chăng.
Cố Niệm Chi đi và5o phòng ngủ của mình lấy chiếc hộp đựng khăn lụa kia, mở ra nhìn. Cô hơi mân mê chiếc khăn mất một lúc, cuối cùng cắn răng đóng nắp hộp lại, ôm xuống dưới lầu.

Anh nói gì cơ?
Cố Niệm Chi không hiểu từ tiếng nước ngoài đó của Hoắc Thiệu Hằng, hình như là tiếng Pháp. Tiếng Đức của cô giờ đã rất ổn rồi, nhưng tiếng Pháp vẫn ù ù cạc cạc.

Chúc mừng sinh nhật em.
Hoắc Thiệu Hằng nghiêm mặt chỉnh lại chiếc khăn lụa cho cô, đầu ngón tay ấm áp khẽ lướt qua cổ cô như có như không, làm cô hơi rùng mình.
Tuy Hoắc Thiệu Hằng đã mở cửa sổ để hút thuốc, nhưng trong xe vẫn bị nhiễm mùi khói.
Cố Niệm Chi hơi chun mũi, không nói gì, chỉ đưa chiếc hộp ra trước mặt Hoắc Thiệu Hằng,
Đây này, đây là gói đồ em nhận được.

Hoắc Thiệu Hằng mở ra xem,
Chính xác là món đồ anh đã đặt.

Đều là những chiếc khăn anh chọn lựa bằng cả trái tim, chỉ tiếc ngày sinh nhật này lại không dùng được.
Cố Niệm Chi lại chỉ ngồi im bất động, hoàn toàn không có vẻ xúc động gì cả. Cô không tin lắm, nhưng lại nhớ thật kĩ phát âm câu nói kia của Hoắc Thiệu Hằng, định về sẽ tra thử xem thế nào.

Cố Niệm Chi ôm chiếc hộp, cúi đầu nhìn chiếc khăn lụa trên cổ mình. Nút thắt rất đẹp, là kiểu thắt mà cô hoàn toàn không thể nào làm được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.