Chương 1282: Lần gặp gỡ cuối cùng
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1090 chữ
- 2022-02-18 03:36:37
Thư ký đã khẳng định địa vị của Cố Yên Nhiên, vội vã trả lời điện thoại của nữ nhân viên lễ tân lầu một:
Mời cô Cố lên đi.
Thư ký8 của Dạ Huyền còn cung kính như thế, nữ nhân viên lễ tân càng phải tôn trọng hơn rồi. Cô ấy gần như còn tiễn Cố Yên Nhiên đến thang máy, đ3ích thân nhấn nút lên tầng cho cô ta.
Cố Yên Nhiên mỉm cười với anh ta, để lộ tám chiếc răng trắng như tuyết đều tăm tắp.
Trước giờ, Dạ Huyền chẳng thế cưỡng lại nổi nụ cười này của cô ta.
Cố Yên Nhiên có cảm giác hơn người một cách khó giải thích, đường hoàn6g đi qua đại sảnh về hướng phòng làm việc Giám đốc của Dạ Huyền.
Dạ Huyền là ông chủ, phòng làm việc của anh ta là căn phòng rộng 5nhất xa hoa nhất của tầng mười tám.
Cố Yên Nhiên vừa nghe xong thì khóc càng thảm thiết hơn, âm thanh lúc nào cũng luồn qua kẽ hở ở cửa truyền ra đại sảnh bên ngoài,
Dạ Huyền! Em nói còn không được sao?! Anh và Cố Niệm Chi chỉ muốn biết ba em có để lại di chúc hay không?! Anh đừng có ép em nữa, em không chịu nổi nữa rồi! Em nói với anh là được chứ gì?! Luật sư của ba em là ông Vanderbilt ở Little Rock, Utah, Mỹ! Anh đi tìm ông ta đi! Xem xem ông ta có thứ anh cần hay không! Em đã chịu đựng đủ rồi! Ba em còn sống! Ông ấy vẫn còn sống! Em không lòng lang dạ sói như anh hay Cố Niệm Chi! Ba em vẫn còn sống mà đòi thực hiện di chúc! Các người quá đáng lắm rồi!
Nói xong, Cố Yên Nhiên quay người đẩy cửa phòng làm việc của Dạ Huyền, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Từ mặt tường kính phía Nam nhìn ra có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của khu kỹ thuật công nghệ cao.
Cố Yên Nhiên nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nhưng rất kỹ xảo để lại một kẽ hở.
Trên thực tế, anh ta vừa nhìn thấy hành động lén la lén lút đó của Cố Yên Nhiên đã thấy rất bất mãn, phản đối nói:
Đóng cửa làm gì chứ?
Sự việc đã đến nước này, giữa chúng ta còn có chuyện gì mà không thể để cho người khác biết được nữa?
Đằng nào mọi người đều biết cả rồi.
Cứ nghĩ tới Cố Niệm Chi nói anh ta là
chó săn
của Cố Yên Nhiên, Dạ Huyền lại cảm thấy lấn cấn trong lòng.
Lúc Cố Yên Nhiên đến trước cửa công ty của Dạ Huyền, cô ta nhìn thấy những ô làm việc ở đây 9đều đã đầy ắp người.
Mọi người đi làm sớm thật đấy…
Dạ Huyền ngạc nhiên nhìn cô ta, không nhịn được mà lấy khăn giấy trên bàn làm việc đưa cho cô ta,
Em khóc cái gì? Chỉ cần em nói được làm được, không làm khó Cố Niệm Chi thì anh có thể ép em cái gì chứ?
Cố Yên Nhiên lấy khăn giấy lau lau mũi, sau đó càng khóc to hơn:
… Dạ Huyền! Anh không có lương tâm! Em theo anh nhiều năm như thế, cái gì em cũng cho anh hết, anh còn không vừa lòng ư?! Anh nhất định muốn ép em phải không?! Không phải anh muốn bản danh sách liệt kê tài sản của nhà họ Cố sao?! Em đưa anh đây!
Cô ta nói xong liền ném mạnh tệp tài liệu trong suốt trong tay mình về phía Dạ Huyền.
Dạ Huyền đờ người ra một lúc, đặt con chuột xuống, hai tay chụm lại đặt lên bàn làm việc, nhíu mày nói:
Em có ý gì?
Em sai rồi, em sai thật rồi, xin anh đấy, đừng có ép em nữa, được không? Anh biết ba có ý nghĩa thế nào với em rồi đấy.
Nước mắt của Cố Yên Nhiên nói chảy là chảy được, trong phút chốc rơi lã chã, cô ta khóc lóc như mưa trước mặt Dạ Huyền.
Ngược lại, Cố Yên Nhiên chẳng để ý gì, bước tới trước phòng làm việc của Dạ Huyền, gõ gõ cửa.
Vào đi, cửa không đóng.
Giọng nói trong trẻo của Dạ Huyền vang lên phía bên kia cửa.
Không biết có phải tài liệu bên trong không được sắp xếp gọn gàng hay không, cô ta vừa ném thì những tờ giấy trắng A4 liền bay lên, rơi khắp sàn nhà.
Dạ Huyền nghĩ đến những năm tháng từng ngọt ngào bên cạnh Cố Yên Nhiên, không khỏi buồn bã nói:
Chỉ cần em đồng ý điều kiện hôm qua anh nói thì anh có thể không nhắc lại chuyện cũ!
Toàn bộ mặt đối diện với đại sảnh là mặt kính. Người ở phía bên trong có thể nhìn rõ ràng phía bên ngoài, người ở bên ngoài cũng có thể nhìn rõ rệt phía bên trong.
Văn hóa công ty của công ty kỹ thuật công nghệ cao tương đối cởi mở, sống động, ông chủ sẵn sàng hòa cùng nhân viên làm một cá thể, quan niệm cấp bậc không nặng nề như doanh nghiệp truyền thống.
Trên đường bước vào, Cố Yên Nhiên bỏ kính râm trên mặt xuống, hơi gật đầu với những người đang ngẩng đầu nhìn cô ta.
Nhân viên của công ty Dạ Huyền vốn tò mò, khi nhìn thấy những vết tích bị đánh sưng tấy rõ rệt trên gương mặt của Cố Yên Nhiên thì đều hơi kinh ngạc.
Cửa phòng không hề được đóng chặt.
Nhưng từ góc nhìn của Dạ Huyền thì không hề phát hiện ra.
Lúc nhìn thấy Dạ Huyền quả nhiên đã di chuyển ánh nhìn, nụ cười của Cố Yên Nhiên càng trở nên ngọt ngào hơn.
Cô ta đi tới, nói với Dạ Huyền:
Huyền, tối qua là em không tốt, em xin lỗi, xin anh tha thứ cho em.
Vừa nói, cô ta còn vừa khom mình với anh ta.
Cố Yên Nhiên mỉm cười, đẩy cửa bước vào.
Phòng làm việc của Dạ Huyền giống như một chậu cá trong suốt, hai mặt Nam Bắc đều là tường kính.
Những nhân viên trong công ty Dạ Huyền đều ngóng cổ lên hóng chuyện, thậm chí vài người gần phòng làm việc của Dạ Huyền còn lấy điện thoại ra, bắt đầu âm thầm ghi âm lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.