Chương 1313: Lợi hại nhỉ, word giáo sư!
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 838 chữ
- 2022-02-18 03:42:09
Hà Chi Sơ cầm chiếc thìa bạc nhỏ khuấy cà phê đen, cụp mắt xuống nói khẽ:
Tôi báo cảnh sát kiểu gì? Một đám liều mạng, tôi vừa không biết bọn8 họ đang ở đâu vừa không có chứng cứ chứng minh là bọn họ làm việc này. Toàn là sự suy luận của tôi cả, em bảo tôi đi báo cảnh sát à?
Cố Niệm Chi bị Hà Chi Sơ chặn cho không nói được câu nào.
Sau một hồi ngượng ngùng, cô đành tự tìm lối thoát cho mình:
Em nói rồi 9mà, luật sư lớn trên cả thế giới, em chỉ phục mỗi Giáo sư Hà!
Cố Niệm Chi
hả
một tiếng, đôi môi củ ấu khẽ nhếch lên, để lộ ra hai chiếc răng trắng bóc, làm nổi bật lên đôi môi màu hồng anh đào nhạt của cô. Vẻ mặt cô vừa mờ mịt vừa căng thẳng:
Nguy hiểm vậy cơ ạ? Như thế Giáo sư Hà đi một mình thật sự không sao chứ?
Hà Chi Sơ cảm thấy dáng vẻ Cố Niệm Chi lo lắng u sầu cho anh rất đáng yêu. Anh mỉm cười nhìn cô một lát sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ, cầm một chiếc điện thoại màu hồng vàng nhạt ra đưa cho Cố Niệm Chi:
Em cầm lấy cái này, nếu sau này gọi bằng điện thoại khác mà không tìm được tôi thì dùng chiếc điện thoại này.
Con ngươi Cố Niệm Chi chuyển động, nhìn là biết trong lòng cô có rất nhiều thắc mắc nhưng không dám hỏi.
Hà Chi Sơ xoa đầu cô, tiện tay vén tóc cô ra sau tai, nói khẽ:
Em cầm lấy trước đã, sau này có cơ hội tôi sẽ nói cho em biết sau.
Dừng một chút, anh lại nói tiếp:
Lần trước lúc ở Đức để em rơi vào nguy hiểm là lỗi của tôi, sau này sẽ không vậy nữa.
Cố Niệm Chi tò mò nhận lấy điện thoại, nhìn quanh nó một vòng:
Số của chiếc điện thoại này là bao nhiêu ạ? Sao lại gọi bằng cái khác không được mới dùng tới cái này? Giáo sư Hà, thầy cũng dùng công nghệ cao à?
Bề ngoài của chiếc điện thoại này không có gì kỳ lạ cả, chỉ là chất liệu của điện thoại trông rất cao cấp thôi. Màu sắc của hoa hồng vàng rất dễ trông quê mùa nhưng trong hoa hồng vàng này có màu xám bạc làm nền thì trông thanh lịch hẳn.
Cố Niệm Chi cảm thấy kiểu gì Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ cho người đi đón, nhưng công việc của bên Hoắc Thiệu Hằng làm trong âm thầm nên cô không nói cho Hà Chi Sơ nghe.
Tốt nhất là Tổng Cục cảnh sát không nên cho người sang Mỹ, nếu bọn họ đi cũng chỉ làm kẻ hy sinh, chết ở nơi đất khách phí công vô ích mà thôi.
Hà Chi Sơ lạnh nhạt nói:
Tôi đi là được rồi, để bọn họ hy sinh vì vụ án của em thì sau này sẽ không tốt cho em.
Cảm giác khi cầm điện thoại trong tay cũng rất tốt, rất vừa vặn.
Hà Chi Sơ cười nói:
Điện thoại này không có số điện thoại, chỉ có thể gọi cho tôi thôi.
Anh mở danh bạ điện thoại ra, quả nhiên bên trên chỉ có một dãy số với tên
Hà Chi Sơ
ở bên.
Cố Niệm Chi ngây người.
Em đã gặp được bao nhiêu luật sư lớn? Nói vậy mà không thấy xấu hổ hả6?
Tuy Hà Chi Sơ nói thế nhưng mặt lại tươi cười hẳn lên, thoải mái hơn vẻ hờ hững vừa rồi nhiều:
Em yên tâm, tôi không sao đâu. Đến khi đó 5tôi nhất định sẽ đưa Dạ Huyền nguyên vẹn về cho em.
… Giáo sư Hà, thầy nhất định phải cẩn thận nhé.
Cố Niệm Chi cắn môi:
Hay là thầy cứ đợi lúc Tổng Cục cảnh sát phái người sang rồi đi cùng họ thì hơn. Nghề nào có chuyên môn của nghề đó, thầy phụ trách việc pháp luật của Dạ Huyền, còn vấn đề an toàn cứ giao cho Tổng Cục cảnh sát đi ạ.
Không có số điện thoại, mà chỉ có thể gọi cho mình Hà Chi Sơ ư?
Thật là lợi hại, word Giáo sư Hà! (Giáo sư Hà của em – một cách nói lái của ngôn ngữ mạng).
Anh nắm tay Cố Niệm Chi, đặt điện thoại vào lòng bàn tay cô:
Chỉ cần em mang chiếc điện thoại này bên người, thì không ai có thể ngăn cản em gọi cho tôi hết.
Nghĩ tới cảnh ngộ
Kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng hay
mà mình gặp phải khi ở Đức, Cố Niệm Chi vẫn còn sợ hãi. Cô nắm chặt điện thoại trong tay theo bản năng, lẩm bẩm:
Chiếc điện thoại này thật sự lợi hại vậy sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.