Chương 1315: Công chúa nhỏ của tôi



Sợ? Trong từ điển của tôi không có chữ ‘sợ’ này!
Tiểu A kích động đến giậm chân, nhưng nghĩ kĩ lại, anh ta vẫn cảm thấy mình cần nhắc nhở Hà Chi Sơ8.


Nhưng mà anh Hà, anh biết quanh đây có những chỗ nào không?
Tiểu A vẫn chưa từ bỏ ý định bám vào cửa xe của Hà Chi Sơ:
Nơi này có căn c3ứ không quân Orville nổi tiếng! Anh muốn tôi đưa trang bị chiến tranh vào đây ngay dưới mí mắt họ ư?


Đôi mắt hoa đào của Hà Chi Sơ hơi lóe 9sáng, nhìn thẳng lên phía trước, nói khẽ:
Đây là vấn đề của anh, không phải vấn đề của tôi.

Anh ta thô lỗ nói:
Anh Hà, yêu cầu lần này của anh hơi quá đáng, tôi cần phải xin chỉ thị của cấp trên.


Tùy anh.
Hà Chi Sơ đeo tai nghe bluetooth, một tay bấm mở điện thoại để tìm kiếm tin tức địa phương.
Rất tốt, gần đây thành phố Little Rock, bang Utah không có sự kiện đặc biệt gì, căn cứ không quân Orville cũng chỉ vận chuyển hằng ngày thôi.
Tin tức anh tới Mỹ tạm thời còn là bí mật, Cố Niệm Chi sẽ không nói với người khác. Chỉ đến khi anh tới đồn cảnh sát yêu cầu bảo lãnh cho Dạ Huyền thì tin tức anh ở Mỹ mới được truyền đi. Lúc đó, tất cả mọi thứ anh cần nhất định phải vào vị trí rồi.
Cửa kính xe không đóng, làn gió mặn thổi tới từ cánh đồng bát ngát mang theo hơi lạnh như băng.
Hà Chi Sơ thở dài một hơi, ngón tay không khống chế được khẽ run rẩy, nắm lại thành hình một cây súng.

Ừ, đợi em tốt nghiệp đại học là có thể thi vào Học viện luật, làm luật sư.
Hà Chi Sơ đứng bên cạnh Cố Niệm Chi, cúi người giơ một chiếc bánh sinh nhật lên trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô nói:
Công chúa nhỏ của anh, thổi nến đi.


Thổi nến! Thổi nến!
Những vị khách khác cùng reo hò.

Còn phải đợi tốt nghiệp đại học nữa à? Em không đợi nổi! Mai em muốn làm luật sư luôn!
Cố Niệm Chi 12 tuổi lớn tiếng tuyên bố nguyện vọng sinh nhật của mình, đồng thời phồng gương mặt mũm mĩm, thổi một hơi tắt hết mọi ngọn nến.
Hà Chi Sơ nhẹ nhàng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Đã một ngày một đêm anh không chợp mắt rồi.


Anh ơi, sau này lớn lên em muốn làm luật sư.
Là dáng vẻ của Cố Niệm Chi vào ngày sinh nhật 12 tuổi. Cô đội vương miện kim cương hồng, mặc bộ váy lụa nhỏ màu hồng, gương mặt nhỏ tròn trịa mũm mĩm, bàn tay bé xinh nắm lấy tay anh dưới vạt áo. Anh có thể trông thấy rõ những cái lỗ nhỏ xíu trên mu bàn tay cô.

… Anh Hà.
Hà Chi Sơ thản nhiên sửa lại lời cô. Đó là anh 22 tuổi, lạnh nhạt hơn bây giờ, chỉ có lúc trông thấy Cố Niệm Chi, anh mới để lộ một chút vẻ ấm áp.
Từ một cô bé 6 tuổi cứ hễ gặp người là run rẩy trốn đi khi vừa tới đây, đến dáng vẻ hoạt bát vui tươi, người gặp người thích bây giờ, khoảng thời gian sáu năm đó, sự cố gắng của anh không hề uổng phí.

Anh Hà, lớn lên em muốn làm luật sư, oai phong như mẹ anh Hà vậy!
Cố Niệm Chi 12 tuổi giữ vững
lý tưởng
của mình, thật ra cũng chỉ là do trông thấy video ra tòa biện hộ của mẹ Hà Chi Sơ năm đó.
Làm luật sư lâu, anh đã quên mất trước kia mình làm nghề gì rồi.
Bác Cố nói rất đúng, năng lực tiềm tàng của con người là vô tận.
Câu nói này không phải ví dụ, không có bất kì thủ pháp tu từ nào mà chỉ có ý nghĩa theo mặt chữ.
Tiểu A suýt nữa thì bị chiếc xe tăng tốc đột ngột làm ngã nhào. Anh ta lảo đảo bổ nhào lên trước mấy bước đứng vững lại được.
Chiếc xe kia chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của anh ta rồi, không thể đuổi theo kịp được.
Tiểu A hùng hổ móc điện thoại của mình ra, lại gọi vào số của Hà Chi Sơ lần nữa.

Nhưng đây là căn cứ không quân Orville!
Tiểu6 A bám chặt vào cửa xe, phun ra mấy câu từ trong kẽ răng:
Tất cả các phi công lái máy bay ném bom ẩn hình B2 đều huấn luyện ở đây! Bọn họ cũng là t5rung đội phi hành duy nhất trên thế giới từng chấp hành nhiệm vụ ném bom nguyên tử đấy! Tạo chiến tranh cục bộ ở đây để đợi bị bọn họ tiêu diệt à? Anh Hà, lý trí của anh đâu rồi?

Vẻ mặt của Hà Chi Sơ có một thoáng sững sờ nhưng ngay sau đó suy nghĩ của anh đã được giấu đi. Hà Chi Sơ liếc mắt nhìn Tiểu A, đôi môi mỏng lạnh lùng nhếch lên một độ cong mỉa mai:
Tóm lại là anh vẫn sợ chứ gì… Lái xe đi.

Nghe anh nhẹ nhàng nói ra ba chữ đó, người lái xe ngồi trước đạp chân ga, chiếc Cadillac chống đạn của Hà Chi Sơ lập tức phóng đi như một mũi tên rời cung.
Chiếc đèn thủy tinh trong phòng khách chợt tắt theo, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối, xung quanh tối đen như mực, giơ tay không thấy được năm ngón.

Các vị khách trong phòng nín thở, tưởng rằng đó là tiết mục đặc biệt.

Sinh nhật 12 tuổi của vị hôn thê con trai độc nhất nhà họ Hà, tất cả mọi người đều mong đợi một tiết mục không giống bình thường.

Dù sao trong những sinh nhật trước, năm nào cũng cho họ một sự bất ngờ cả.

Có điều… sự bất ngờ năm đó thực sự đúng là quá lớn…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.