Chương 1317: Đi theo tôi
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 717 chữ
- 2022-02-18 03:42:09
Nhận được cú điện thoại của Hà Chi Sơ, thẩm phán tòa án cấp cao bang Utah lập tức bày tỏ mình nhất định sẽ mở phiên tòa của Dạ8 Huyền sớm hơn dự định, đồng thời cũng đồng ý ngay chuyện Hà Chi Sơ muốn bảo lãnh Dạ Huyền.
Nửa tiếng sau, chỉ thị do3 thẩm phán tòa án cấp cao đích thân ký tên được đưa tới văn phòng cảnh sát trưởng thành phố Little Rock.
Cánh cửa sắt của trại tạm giam mở ra, Dạ Huyền ngồi dậy khỏi chiếc giường đơn, giơ tay che ánh sáng theo phản xạ.
Ánh sáng chiếu từ cửa vào quá chói mắt khiến Dạ Huyền ở trong phòng tối mấy ngày không thể thích ứng nổi.
Hà Chi Sơ đút một tay trong túi, đứng ở cửa chứ không đi vào, lạnh lùng nói:
Đi thôi, cậu được bảo lãnh rồi.
Dạ Huyền bỏ phắt cánh tay xuống:
Thật ư?
Sự cứng rắn của Hà Chi Sơ khiến cảnh sát trưởng thành phố Little Rock lần đầu tiên phát hiện sự già dặn của mình dường như không đủ dùng…
Ông ta bắt đầu nhớ nhung luật sư trước kia của Dạ Huyền rồi. Anh ta quá dễ nói chuyện, ông ta nói gì anh ta đều nghe cả, chưa bao giờ nói chuyện trên lập trường của người bị tình nghi.
Hà Chi Sơ thờ ơ nhìn đồng hồ:
Vụ án của cậu sẽ được mở thẩm sớm, nếu không có gì bất ngờ, ngày mai sẽ ra tòa. Cậu chuẩn bị trước, đi ăn cơm tắm rửa rồi nói toàn bộ tình huống cho tôi.
Dạ Huyền vội vàng đồng ý.
Hà Chi Sơ quay người đi, không nói thêm một lời thừa nào.
Thấy cánh cửa sắt của phòng tạm giam không bị đóng lại lần nữa, Dạ Huyền vội vàng xông ra ngoài.
... Cái gì?9 Đồng ý cho bảo lãnh ư?
Cảnh sát trưởng giận dữ:
Tôi còn chưa đồng ý đâu! Sao ông ta dám…
Ngài cảnh sát trưởng, t6ôi khuyên ngài đừng nên nói thêm nữa. Còn tiếp tục nhiều lời thì lương hưu của ngài cũng không còn nữa đâu.
Hà Chi Sơ lạnh l5ùng cắt ngang cơn bực tức của cảnh sát trưởng.
Đi theo Hà Chi Sơ rời khỏi đồn cảnh sát, trở lại khách sạn, Dạ Huyền vẫn không nói gì.
Mãi đến khi vào phòng, anh ta mới nói:
Cảm ơn anh Hà, xin hỏi tiền bảo lãnh là bao nhiêu? Tôi có thể trả lại cho anh.
Hai mươi phút sau, Dạ Huyền đi tới gõ cửa phòng Hà Chi Sơ.
Cửa phòng mở ra, Smith thò đầu nói:
Vào đi
Cảnh sát ngoài cửa gật đầu với anh ta, không hề ngăn cản.
Dạ Huyền thở phào một hơi, xem ra anh ta đã được bảo lãnh thật rồi.
Anh uy hiếp tôi à? Tôi không làm gì phạm pháp cả!
Cảnh sát trưởng thành phố Little Rock bắt đầu căng thẳng, chóp mũi đỏ rực lấm tấm mồ hôi.
Dùng cách thức phi pháp cản trở đương sự tôi nhận được sự công bằng của pháp luật, tòa án sẽ cho ngài một phán quyết công chính.
Hà Chi Sơ không dong dài với ông ta nữa mà ra hiệu cho Smith đưa chỉ thị đồng ý bảo lãnh của tòa án cấp cao cho cảnh sát trưởng xem:
Được rồi, tôi muốn đưa đương sự của tôi đi.
Nhân viên Chính phủ như thế nào mới không có lương hưu sau khi về hưu?
Là công nhân viên chức nhưng bị định tội.
Cảnh sát trưởng trợn mắt nhìn tờ giấy rồi đột nhiên nói:
Trên này yêu cầu nộp một triệu đô la Mỹ tiền bảo lãnh! Tiền của anh đâu?
… Tôi đã nộp cho tòa án rồi.
Hà Chi Sơ nhếch môi:
Bằng không ông nghĩ tòa án sẽ ký tên đồng ý cho bảo lãnh miễn phí à?
Ấn tượng của cảnh sát trưởng thành phố Little Rock về Hà Chi Sơ rất không tốt. Ông ta cảm thấy Hà Chi Sơ là loại luật sư tham lam, hút máu người, chỉ cần trả tiền là có thể biện hộ cho bất cứ ai, lương tâm vứt cho chó ăn!
...
Dạ Huyền gật đầu với Smith.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.