Chương 1324: Chứng cứ trực tiếp


Trong mấy người này đúng là có người đã từng gặp Dạ Huyền, cũng nhận ra anh ta vì thấy anh ta rất đẹp trai… nhưng những gì bọn họ t8rông thấy cũng chẳng khác biệt so với quản gia. Họ đều chỉ bắt gặp Dạ Huyền và ông Vanderbilt có tranh cãi trên đường, còn tranh c3ãi điều gì thì họ không biết.

Nhân chứng được hỏi cuối cùng là cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát thành phố Little Rock.
Ông ta bình tĩnh và dũng cảm hơn những nhân chứng khác nhiều. Thấy ông ta như vậy, trong lòng kiểm sát viên vô cùng vui vẻ. <6br>

Ngài cảnh sát trưởng, xin hỏi rạng sáng ngày 29 tháng 10, ngài bắt giữ một người đàn ông mang quốc tịch Barbados có hiềm n5ghi phóng hỏa giết người. Anh ta có ở trên tòa án không?


Xin hỏi vì sao ngài bắt giữ anh ta?


Bởi vì anh ta bị nghi ngờ đã phóng hỏa giết cả gia đình ông Vanderbilt! Làm những việc vô cùng tàn bạo! Tội ác tày trời!
Cảnh sát trưởng nói như đinh đóng cột, vẻ nghiêm nghị chính trực trên mặt ông ta rất có sức thuyết phục.
Giọng nói rõ ràng rành mạch của Hà Chi Sơ như những nhát búa nện vào lòng mọi người có mặt trong tòa án.
Cảnh sát trưởng nghe Hà Chi Sơ nói mà đầu mướt mồ hôi, vội vàng đứng dậy biện bạch:
Tôi không lạm dụng chức quyền! Tôi có chứng cứ!


Rất đơn giản, lúc trước anh ta có tranh cãi với ông Vanderbilt. Sau cuộc cãi vã, anh ta đi đâu đó trong bốn tiếng đồng hồ, mà trong khoảng thời gian ấy, gia đình ông Vanderbilt đã bị giết một cách man rợ. Hơn nữa cái tội ác phóng hỏa giết người khiến người người căm giận đó là do chính người này làm.
Lời cảnh sát trưởng lại vang vọng trong ngoài tòa án khiến mọi người không khỏi im lặng lắng nghe.
Từng ánh mắt nghiền ngẫm quét về phía Dạ Huyền nhưng anh ta vẫn cụp mắt, ngồi thẳng tắp trên ghế bị cáo như trước.
Anh bình tĩnh đứng lên khỏi chỗ bị cáo, đi tới giữa tòa án, rất phong độ gật đầu chào mọi người.
Gần như tất cả mọi người mới gặp đã có ấn tượng tốt với anh, chỉ riêng người cảnh sát trưởng kia là lạnh lùng trợn mắt.

Ngài kiểm sát viên, làm nhân viên Chính phủ, thành tích làm việc của ông không phải việc riêng tư. Người nộp thuế có quyền biết rõ nội dung sự thật.
Giọng Hà Chi Sơ lạnh đi. Anh quay đầu lại nhìn cảnh sát trưởng đang kích động:
Còn cả ngài cảnh sát trưởng nữa. Ngài bắt người bằng suy đoán chủ quan thay vì chứng cứ khách quan là lạm dụng quyền lực một cách nghiêm trọng.

Kiểm sát viên vừa nghe Hà Chi Sơ kéo chuyện này vào vấn đề lạm dụng quyền lực của cảnh sát trưởng, trong lòng đập thịch một tiếng, thầm than không ổn rồi.
Hà Chi Sơ bình tĩnh đi tới trước mặt ông ta, nhẹ nhàng xoa cằm, một tay đỡ dưới khuỷu tay kia, đăm chiêu nói:
Hóa ra theo ý kiến của kiểm sát viên, một người đã được nhìn thấy từ bốn tiếng trước khi vụ án xảy ra cũng được gọi là chứng cứ trực tiếp. Thảo nào trong hơn ba mươi năm làm kiểm sát viên, ngài chỉ thắng kiện 10%, còn lại đều là thua kiện.


Anh ngậm máu phun người!
Kiểm sát viên không ngờ được rằng Hà Chi Sơ lại biết rõ tỉ lệ thắng kiện của mình như vậy. Ông ta lập tức xấu hổ quát ngậu lên:
Anh xâm phạm quyền riêng tư của tôi! Tôi muốn kiện anh!


Anh nói cái gì? Bồi thường ư?
Cảnh sát trưởng nổi giận, thò người ra khỏi chỗ nhân chứng, gào lên với Hà Chi Sơ:
Anh đang nghi ngờ năng lực chuyên nghiệp của tôi đấy à? Tôi làm cảnh sát trưởng ba mươi năm, chưa từng bị ai nghi ngờ cả!


Tất cả mọi việc đều có lần đầu tiên thưa cảnh sát trưởng. Sau này ông phải quen với việc bị người khác nghi ngờ đi.
Hà Chi Sơ dang tay, ánh mắt lại lướt qua gương mặt của mọi người trên tòa, cuối cùng dừng lại trên mặt cảnh sát trưởng:
Ngài cảnh sát trưởng, mời ngài nói lý do vì sao ngài cho rằng Dạ Huyền là người bị tình nghi thứ nhất?

Có hai bồi thẩm viên đã gần như bị ông ta tẩy não, bắt đầu nghiêng về phía Dạ Huyền có tội.
Hà Chi Sơ giơ tay lên:
Phản đối. Lời của ngài cảnh sát trưởng chỉ là kết luận chủ quan. Ông ta bắt giữ đương sự tôi khi chưa có bất cứ nhân chứng, vật chứng nào, còn vô cớ giam giữ anh ta quá 72 tiếng đồng hồ. Chúng tôi bảo lưu quyền lợi yêu cầu ngài cảnh sát trưởng và lực lượng cảnh sát thành phố Little Rock bồi thường.

Sau khi kiểm sát viên đưa ra lời kết án ngắn gọn, tiếp theo sẽ do luật sư bị cáo hỏi nhân chứng và thẩm tra chứng cứ, phản biện lời kết tội của Viện kiểm sát.
Cũng do thời gian gấp gáp, không kịp dặn Smith những điểm quan trọng lại sợ Smith không thể tùy cơ ứng biến làm hỏng phiên thẩm vấn nên Hà Chi Sơ chọn cách tự mình ra tòa biện hộ.
Hà Chi Sơ coi như không nhìn thấy ánh mắt của ông ta. Anh đi thẳng tới trước mặt kiểm sát viên nói bằng tiếng Anh theo khẩu âm Oxford rất lưu loát:
Ngài kiểm sát viên, xin hỏi nhân chứng trực tiếp và chứng cứ ngài đưa ra là gì? Vừa rồi tôi chưa thấy ngài đề cập tới nhân chứng trực tiếp và chứng cứ.


Nhân chứng trực tiếp là ngài quản gia, còn chứng cứ là hiện trường vụ cháy. Anh còn nghi vấn gì nữa không?
Kiểm sát viên nhếch môi cười nhạo, không coi câu hỏi của Hà Chi Sơ ra gì.
Sau khi cảnh sát trưởng nói xong, kiểm sát viên đứng dậy lên án Dạ Huyền rất hùng hồn.

… Ngày 28 tháng 10, bị cáo Dạ Huyền là người mang quốc tịch Barbados đã châm lửa và giết hại cả gia đình Vanderbilt gồm mười hai nhân khẩu ở thành phố Little Rock, bang Utah. Đề nghị thẩm phán và bồi thẩm đoàn cân nhắc tính nghiêm trọng của vụ án để đưa ra hình phạt thích đáng.

Cảnh sát trưởng hung tợn nhìn Dạ Huyền, đáp với giọng ồm ồm:
Có, anh ta có mặt trên tòa án. Chính là anh ta.
Nói xong ông ta chỉ vào Dạ Huyền.
Dạ Huyền cụp mắt nhìn mặt bàn trước mặt chứ chẳng thèm nhìn cảnh sát trưởng.
Quả nhiên, sắc mặt các thành viên bồi thẩm đoàn lập tức thay đổi, bao gồm cả ba người đàn ông ban đầu chẳng thèm ngó ngàng tới Dạ Huyền kia cũng đều bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề cảnh sát lạm dụng quyền lực mà Hà Chi Sơ nhắc tới.

Thưa các vị bồi thẩm viên, vụ án ông Vanderbilt bị giết hại rất phức tạp nhưng vụ án đương sự tôi dính vào lại rất đơn giản. Nói một câu ngắn gọn thì anh ta chỉ vô tình xuất hiện tại một địa điểm không thích đáng nên đã bị người ta lợi dụng, hãm hại. Còn cảnh sát trưởng đây không đi bắt hung thủ thực sự mà lại vây bắt đương sự tôi chỉ bằng những tin tức vỉa hè, không có bất cứ nhân chứng trực tiếp hay vật chứng nào, lại còn liên tiếp từ chối bảo lãnh. Nếu làm vậy cũng được thì sự uy tín của pháp luật nằm ở đâu? Quyền lợi nhân thân của công dân đặt ở đâu?


Chứng cứ gì? Một người quản gia trông thấy đương sự tôi nói chuyện với ông Vanderbilt trên đường vào chiều tối ư? Đó cũng được gọi là chứng cứ trực tiếp à? Nếu suy luận như vậy thì hiềm nghi của ngài quản gia còn lớn hơn nữa vì ông ta và ông Vanderbilt đã nói chuyện với nhau không biết bao nhiêu lần, tôi đoán chắc cũng từng có tranh cãi. Điều quan trọng hơn nữa là cả nhà ông Vanderbilt đều bị giết mà ngài quản gia và cô đầu bếp đây vẫn bình yên vô sự. Nếu suy luận như vậy thì hai người đều có hiềm nghi!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.