Chương 1368: Mang dấu ấn của anh


Giọng nói của anh càng trở nên trầm thấp hơn, mang theo sức quyến rũ làm rung động lòng người:
Chính miệng giáo sư Hà nói r8a à? Làm sao anh ta biết đối phương chỉ có một khẩu súng loại đó?



Em cũng không biết, em đã hỏi thầy ấy rồi, nhưn3g thầy ấy không chịu nói thẳng, mà hỏi dồn quá thì… thì… Thôi, bỏ đi, thầy ấy đã không muốn nói, em cũng tôn trọng quyết đị9nh của thầy ấy. Vả lại, em cảm thấy tự em đi tìm chân tướng sự việc sẽ tốt hơn, như vậy cũng đỡ bị phiến diện một chiều.
<6br>
Hơn nữa Cố Niệm Chi cũng biết tính tình và cách thức làm việc của mình. Cho dù Hà Chi Sơ có nói hết ra với cô, cô cũ5ng sẽ tự đi kiểm chứng xem lời anh nói là thật hay giả.

Chuyện có liên quan đến thân thế và ký ức bị mất của mình, cô không thể chỉ nghe một người nói đã tin hết toàn bộ được.
Ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, Cố Niệm Chi dự định buổi sáng ngày mai sẽ đến yêu cầu tòa mở lại phiên tòa thẩm vấn vụ kiện tranh chấp tài sản lần nữa, bởi vì nhân chứng quan trọng của cô là Dạ Huyền đã sẵn sàng.
Tòa án nhân dân của Đế Đô đã tiếp nhận yêu cầu của Cố Niệm Chi và gửi thông báo đến cho Cố Yên Nhiên cùng Kim Uyển Nghi biết. Phiên tòa thứ ba của vụ kiện tranh chấp tài sản sẽ diễn ra vào thứ hai tới.

Cũng may chất lượng của điện thoại iPhone khá tốt, bị ném như thế mà vẫn không hỏng.
Nghe bộp một tiếng ở đầu dây bên kia, Cố Niệm Chi cũng biết Cố Yên Nhiên vừa quẳng điện thoại đi, cô cười phá lên rồi tắt máy.
Quấy rối Cố Yên Nhiên xong, Cố Niệm Chi thoải mái sung sướng lên giường, chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành.
Điện thoại mới vang lên hai tiếng chuông, Cố Yên Nhiên đã nhận cuộc gọi. Cô ta khó chịu hỏi một tiếng:
Niệm Chi? Mày còn gọi điện thoại cho tao làm gì?

Cố Niệm Chi cười khúc khích, cố ý nói bằng giọng âm u quái gở:
Chị gái, chị làm việc trái với lương tâm không sợ bị ma gõ cửa à? Nếu như hôm nay tôi chết rồi, thì người hiện giờ đang gọi điện cho chị không phải là con người nữa, chị không cảm thấy sợ hãi một chút nào sao?

Đồng tử trong mắt Cố Yên Nhiên co rụt lại. Cô ta chợt hét toáng lên, chiếc điện thoại chẳng khác gì củ khoai lang nóng bỏng tay khiến cô ta không cầm vững được nữa, rơi thẳng xuống mặt đất đến cộp một tiếng.
Trong đầu Cố Niệm Chi bỗng nảy ra một ý tưởng. Cô cầm điện thoại lên, gọi thẳng vào số của Cố Yên Nhiên.
Cô nhìn ra được đằng sau Cố Yên Nhiên còn có người khác, kẻ kia thông minh và biết giữ bình tĩnh hơn cô ta nhiều, cũng ẩn mình sâu hơn cô ta.
Muốn lôi được kẻ đó ra thì còn phải dựa vào Cố Yên Nhiên.
Anh cũng đã quen với việc tự mình tìm ra sự thật, như thế sẽ không bị người khác dắt mũi. Anh chỉ tin vào sự thật do chính tay mình tìm được mà thôi. Còn những gì người khác nói, cùng lắm chỉ mang tính chất tham khảo, hơn nữa, tính đáng tin của nó cũng bị giảm đi rất nhiều.
Cố Niệm Chi lớn lên cùng anh nên cách đối nhân xử thế của cô từ lâu đã có dấu ấn của anh.
Nghĩ tới đây, Hoắc Thiệu Hằng khẽ cười, nhẹ nhàng nói:
Em chú ý an toàn nhé, có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh.

Đã giữa tháng mười một, thời tiết ở Đế Đô ngày càng hanh khô và lạnh.
Những ngày gần đây, bầu không khí trong dinh thự Thủ tướng ở số 32 phố Cây Liễu cũng không dễ chịu gì. Bầu không khí trong dinh thự đã giảm mạnh như nhiệt độ ngoài trời vậy.
Sáng sớm thứ bảy, Đàm Đông Bang cùng Đàm Quý Nhân đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn ở tầng một.
Cố Niệm Chi vô thức gật đầu:
Vâng ạ.

Đến lúc ngắt điện thoại rồi, cô mới hơi hối hận vì vừa rồi mình đã đồng ý quá nhanh.
Để di động lên tủ đầu giường, Cố Niệm Chi tựa ở mép giường, vừa hong khô tóc vừa nghĩ ngợi.
Từ khi thoát nạn bên Đức trở về, cho tới hôm nay thoát nạn dưới họng súng, Cố Niệm Chi không thể không tự khen mình… Mạng cô đúng là lớn thật đấy,
Hẳn là đối phương đang vô cùng điên tiết nhỉ?
Làm thế nào cũng không giết được cô…
Những ngày qua Đàm Đông Bang gầy đi rất nhiều, vừa mới nhậm chức không bao lâu đã bị tố cáo, áp lực mà ông ta phải chịu là rất lớn.
Đàm Quý Nhân biết hiện giờ ba mình đang rất bận chuyện công vụ, mẹ mình lại về nhà ngoại nên ngoan ngoãn không đả động gì đến vụ ba mình bị tố cáo. Cô ta cầm dao phết bơ vào miếng bánh mì rồi đặt vào đĩa của Đàm Đông Bang:
Daddy, daddy ăn sáng đi.


Cảm ơn Niếp Niếp.
Quan hệ của Đàm Đông Bang và Thái Tụng Ngâm không còn tốt như trước nhưng ông ta vẫn rất yêu thương đứa con gái duy nhất của mình:
Chỉ là… daddy nuốt không trôi, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, mami con lại không trở lại, mấy tên ủy viên Quốc hội tố cáo daddy thật quá ngông cuồng...

Vì vậy đối với cô, Hà Chi Sơ có nói hay không nói cũng không khác nhau là mấy.
Hoắc Thiệu Hằng hiểu ý của Cố Niệm Chi, anh cũng có quan điểm như vậy, đây là lý do tại sao anh không ép Hà Chi Sơ phải nói hết ra.
Bởi vì ai mà biết được những điều Hà Chi Sơ nói là thật hay giả?
Những ngày qua Thái Tụng Ngâm không có ở nhà, Đàm Đông Bang không biết nói chuyện với ai, đành nói với Đàm Quý Nhân.

Đàm Quý Nhân không hiểu lắm những chuyện ba nói, nhưng cô ta rất ngoan ngoãn làm một người nghe đầy trách nhiệm.

Thái Tụng Ngâm đứng trước cánh cửa gỗ sồi của phòng ăn, nhìn chằm chằm vào Đàm Đông Bang đang cúi đầu ăn sáng với khuôn mặt u ám.

Nhưng khi Đàm Đông Bang ngẩng đầu lên nhìn thấy Thái Tụng Ngâm, trên mặt của bà ta nhanh chóng hiện ra nụ cười.


Mami! Cuối cùng mami cũng trở về rồi à?! Sao mami không vào đây?!
Đàm Quý Nhân cũng nhìn thấy Thái Tụng Ngâm, cô ta vội vàng đứng lên, xách váy chạy về phía bà ta.

Nhìn thấy Thái Tụng Ngâm, Đàm Đông Bang thở phào một hơi.

Hai người là vợ chồng đã nhiều năm, tuy ông ta thích lên giường với Cố Yên Nhiên hơn, nhưng phần lớn chỉ là vì cảm giác mới mẻ thôi. Đến khi thật sự xảy ra chuyện, người mà ông ta muốn bàn bạc cùng vẫn là Thái Tụng Ngâm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.