Chương 1383: Cô có định kiến đối với tôi


Cố Niệm Chi nhắc nhở Dạ Huyền là để thức tỉnh những suy nghĩ hỗn độn của anh ta, chứ không để buộc tội Cố Yên Nhiên thuê người giết anh ta8.

Đứng từ góc độ này, Cố Yên Nhiên nói cô
phỉ báng
, không phải là không có cơ sở.
Biết
em Nhiên Nhiên
gầy bé ngày xưa hóa ra lại là Cố Yên Nhiên còn hơn mình 3 tuổi, Dạ Huyền cảm thấy sau vụ này có lẽ anh ta cần đi gặp bác sĩ tâm lý.

Khi đó ba tôi đứng ngoài cửa sổ xem chúng ta chơi, anh không nhớ gì về ba tôi là đúng.
Cố Yên Nhiên dịu dàng bổ sung.
Kim Uyển Nghi và Cố Yên Nhiên cùng thở phào nhẹ nhõm, hai người 5nhìn nhau, tự tin hơn gấp bội.
Cố Niệm Chi không để cho hai người đó có thêm cơ hội nghỉ ngơi, lập tức hỏi sang câu tiếp theo:
Bị cáo Cố Yên Nhiên, cô vừa nói cô đã chọn Dạ Huyền khi anh ta lên 4 tuổi, nhưng vì sao ba năm sau Dạ Huyền mới biết là mình được chọn? Hơn nữa lại còn do một cô bé 4 tuổi chọn? Cô còn chưa giải thích xem cô bé ấy là ai kia mà.

Nhưng vì Cố Niệm Chi dùng từ mập mờ, 3hơn nữa lại nói
có khả năng
chứ không chắc chắn Cố Yên Nhiên thuê người giết Dạ Huyền, cho nên dù bọn họ có muốn kiện cô thì cũng khó m9à lập án được.
Có điều, thẩm phán vẫn phải công bằng gõ búa cảnh cáo Cố Niệm Chi:
Nguyên cáo hãy chú ý lời ăn tiếng nói.


Vâng thưa thẩm phán.
Cố Niệm Chi gật đầu, coi như nhượng bộ.
Cố Niệm Chi bật cười, đôi mắt to đen láy linh hoạt đảo một chút, ánh nhìn lướt qua mặt Cố Yên Nhiên, nói:
Bị cáo giỏi bổ sung chi tiết nhỉ?


Tôi nói thật thôi.
Cố Yên Nhiên nhún vai:
Cô có định kiến đối với tôi.

Cố Niệm Chi không bận tâm đến sự cay độc trong lời nói của Cố Yên Nhiên, cô sắp xếp lại lời khai của hai người này, từ từ nhận diện được hai manh mối.

Nói như vậy có nghĩa là ông Cố Tường Văn đã đến trại trẻ mồ côi hai lần, một lần là khi bị cáo Cố Yên Nhiên 7 tuổi, Dạ Huyền 4 tuổi. Theo lời Cố Yên Nhiên, khi đó cô ta đã chọn trúng Dạ Huyền. Ba năm sau, Cố Tường Văn lại đến trại trẻ mồ côi, lần này ông ấy nhận nuôi Cố Niệm Chi...
Khi nói đến tên mình, Cố Niệm Chi ngừng lại một lát, cảm thấy là lạ như thể cô đang nói về một người khác, chẳng hề liên quan gì vậy.

Chính trong lần này, Dạ Huyền nhìn thấy Cố Niệm Chi, cũng nhìn thấy Cố Niệm Chi chỉ về phía anh ta, sau đó cuộc sống của anh ta đã thay đổi hoàn toàn. Có phải như vậy không?

Dạ Huyền im lặng một lát rồi nói:
Tôi nhớ lần đến trại trẻ mồ côi ba năm sau, ba năm trước tôi chỉ nhớ có... em Nhiên Nhiên thôi, không nhớ là có thấy bác Cố.

Cố Yên Nhiên vừa há miệng, Cố Niệm Chi đã chặn luôn:
Cô đừng tiếp tục xúc phạm trí thông minh của chúng tôi mà nói cô bé 4 tuổi ấy là cô nữa. Khi đó cô đã 10 tuổi, không thể nào chỉ trông như 4 tuổi được.

Cố Yên Nhiên lườm cô một cái đầy căm ghét:
Đó là một đứa trẻ mồ côi khác, đúng, chính là cô đấy, Cố Niệm Chi. Lúc đó ba đã nhận nuôi cô rồi. Còn Dạ Huyền được chọn, không phải do cô chỉ, mà do tôi chọn Dạ Huyền từ trước rồi!


Tôi có định kiến đối với cô à?
Cố Niệm Chi buồn cười, chắp tay sau lưng:
Nhưng ban nãy chính miệng cô tự nói là trước khi lên 7, mỗi ngày cô chỉ được ăn một bữa cơm, chẳng lẽ tôi bịa ra chuyện này sao?

Mặt Cố Yên Nhiên lập tức biến sắc:
Cô có ý gì?


Cố Yên Nhiên, cô vẫn chưa giải thích việc trước năm 7 tuổi mỗi ngày cô chỉ được ăn một bữa cơm là thế nào.
Cố Niệm Chi nắm chặt lỗ hổng này không buông:
Giả sử cô chính là con gái ruột của Cố Tường Văn, lại còn là công chúa được cưng chiều như ngọc, vậy xin hỏi tại sao trước năm cô 7 tuổi, ông ấy lại chỉ cho cô ăn ngày một bữa?


Suy nghĩ trong đầu Cố Yên Nhiên chạy nhanh như bay, nhưng cô ta phát hiện hình như có nói gì thì cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.