Chương 1395: Vinh dự và tự hào


Hoắc Thiệu Hằng ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác, gật đầu với Viện trưởng Chiến:
Chúng tôi đi đây.


Viện trưởng Chiến b8ắt tay anh, chào tạm biệt.

Trong hành lang sáng rực, ánh nắng xuyên qua những ô kính thủy tinh lớn, khiến bóng của hai người 3đàn ông càng trở nên cao lớn hơn.
Hoắc Thiệu Hằng là người cuối cùng rời đi.
Cố Niệm Chi không bước đến. Cô chờ Hoắc Thiệu Hằng đi mất rồi mới đi đến phòng hội nghị Dạ Huyền ngồi ban nãy, ngó vào nhìn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Dạ Huyền đã được Hoắc Thiệu Hằng đưa đi rồi.
Cố Niệm Chi ra khỏi phòng xử án hít thở. Cô định sang nói chuyện với Dạ Huyền một chút nhưn9g vừa đi được một nửa hành lang thì nhìn thấy một bóng lưng cao lớn anh tuấn rất quen thuộc.
Người đó quay lưng lại phía cô, 6đang bắt tay với thẩm phán. Không biết hai người đang nói chuyện gì, thẩm phán còn cười vỗ vai người đó.
Cố Niệm Chi dừng lại5, hai tay vào túi quần bộ vest công sở, im lặng nhìn về phía hai người kia.

Yên Nhiên, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao Dạ Huyền nhắc đến chuyện Cố Niệm Chi gặp nạn ở Đức, cuối cùng chuyện đó có liên quan gì đến cô không?
Kim Uyển Nghi kiên nhẫn hỏi, hy vọng Cố Yên Nhiên sẽ nói thật với mình, không cái kiểu nói một nửa giấu một nửa nữa.
Cố Yên Nhiên dựa vào lưng ghế rộng rãi trong xe, một cánh tay vắt lên trán, cười khổ nói:
Thật ra chuyện đó là hiểu nhầm thôi, nhưng bây giờ Dạ Huyền căm hận tôi, nên anh ta nói ra lại thành kiểu khác.


Thật sự chỉ là hiểu nhầm thôi à?
Kim Uyển Nghi ngờ vực:
Nhưng Dạ Huyền nói anh ta có bằng chứng.

Nhìn vẻ mặt đã biết trước của cô, Viện trưởng Chiến cũng chẳng nói gì. Ông khẽ mỉm cười gật đầu với cô rồi rời đi.
Bây giờ ông đang là thẩm phán, để tránh hiềm nghi, ông không nên nói chuyện riêng một câu nào với Cố Niệm Chi.
Nhân lúc nghỉ giải lao, Kim Uyển Nghi và Cố Yên Nhiên rời khỏi phòng xử án, xuống bãi đỗ xe ngầm. Hai người lên xe của Cố Yên Nhiên nói chuyện. Đối với họ, có những chuyện không thể nói ở bên ngoài được. Cố Yên Nhiên đã trang bị rất đầy đủ cho chiếc xe của mình, có đủ các thiết bị chống nghe trộm.
Họ hành động nhanh thật đấy...
Nhưng Cố Niệm Chi cảm thấy Dạ Huyền đã nói lộ ra bí mật sâu kín nhất của Cố Yên Nhiên, để anh ta đi với Hoắc Thiệu Hằng mới là an toàn hơn cả. Nếu không, rất có thể anh ta sẽ khó mà giữ được mạng.
Cô đứng ở cửa nhìn vào, không hỏi thêm điều gì.
Bắt tay tạm biệt Viện trưởng Chiến xong, Hoắc Thiệu Hằng đang định cất bước thì chợt cảm thấy là lạ như có cái gì đâm sau lưng vậy khiến anh bất giác quay đầu lại nhìn.
Trong hành lang tràn ngập nắng vàng rực rỡ, có một cô gái trẻ trung xinh đẹp, bộ đồ công sở cực kỳ đoan trang nhã nhặn và vừa người càng làm tăng thêm vài phần trưởng thành cho dung mạo kiều diễm của cô gái.
Đôi mắt đen láy kia tựa như hút hết tất cả ánh hào quang, sáng đến lạ thường.
Là Cố Niệm Chi…
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô, không lại gần, chỉ hơi gật đầu như chào hỏi cô rồi quay người bước ra ngoài. Tiếng bước chân từ tốn vang vọng trong hành lang, cũng vang vọng trong trái tim Cố Niệm Chi.
Triệu Lương Trạch đã dẫn Dạ Huyền ra ngoài rồi, các thành viên của Cục tác chiến đặc biệt đứng gác ở cửa cũng đã rút đi hết.

Mấy câu oán trách trong lúc tôi đùa với anh ta thôi mà.
Cố Yên Nhiên nói nhẹ bẫng, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Cô ta không muốn nhắc đến bất kỳ chuyện nào liên quan đến Cố Niệm Chi ở Đức. Cả câu chuyện đó, có cao thủ đứng đằng sau sắp đặt bày bố, bản thân Cố Yên Nhiên chỉ biết sơ sơ, cho nên cô ta không tin Dạ Huyền lại biết được ai là người làm.


Luật sư Kim, tôi mời cô làm luật sư đại diện cho tôi, không bảo cô lo lắng cho người khác.
Cố Yên Nhiên không hài lòng, lườm Kim Uyển Nghi một cái:
Cô nên nghĩ cách tiếp tục cãi thắng vụ kiện tranh chấp tài sản cho tôi đi thì hơn.


Nghĩ đến lời đe dọa của Cố Yên Nhiên ban nãy, Kim Uyển Nghi cảm thấy rất khó chịu. Lúc này, cô ta buộc phải nhớ đến cái giá trên trời Cố Yên Nhiên trả cho cô ta mới có thể xoa dịu được sự bất mãn và tức giận của mình.

Một lúc sau, Kim Uyển Nghi trấn tĩnh lại mới nhíu mày nói:
Vậy cô nói thật cho tôi biết, rốt cuộc bản danh sách tài sản nhà họ Cố mà cô đưa lên đó có che giấu gì không?



Không gọi là che giấu được.
Cố Yên Nhiên lạnh nhạt lắc đầu:
Ví dụ công ty Cổ phần đầu tư Cayman Islands ấy. Nói thật thì tôi không có quyền kiểm soát công ty đó, đến giờ họ vẫn không chịu giao quỹ ủy thác tín dụng cho tôi. Tài khoản ngân hàng đóng mấy cái rồi, tiền trong ngân hàng đều đem hết cả rồi.


Kim Uyển Nghi cạn lời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.