Chương 1402: Tôi không chấp nhận


Những sai lầm mà Cố Yên Nhiên đã phạm phải trước đó, tuy rất mất mặt, nhưng Kim Uyển Nghi cũng không quan tâm đến lắm, bởi vì c8húng không phải là những sai phạm về nguyên tắc. Cho dù thế nào đi nữa, Cố Yên Nhiên cũng vẫn sẽ được hưởng ít nhất một nửa số3 tài sản của nhà họ Cố.

Có điều, thấy Cố Niệm Chi tranh luận một cách bất chấp trên tòa như thế, bây giờ lại đột nhiên9 đưa tới thêm hai nhân chứng mới, bằng trực giác, Kim Uyển Nghi cảm thấy sắp xảy ra chuyện mất rồi…

Cố Yên Nhiên vẫn t6ỏ ra mờ mịt như cũ. Cô ta chống đầu, dáng vẻ trông rất mệt mỏi, nói:
Sao tôi lại phải biết hai người này? Cô không có vấn đề 5gì đấy chứ?

Cố Yên Nhiên khinh thường hừ một tiếng, nhưng trong đầu lại đang cố nhớ xem nhà họ Cố còn những ai...
Sau khi nghĩ ngợi một hồi, cô ta liền kinh hãi nói:
Tạ... Tạ nào cơ? Cô có biết hai người này là người nhà họ Tạ nào không?


Nhà họ Tạ nào? Cô nghĩ là nhà họ Tạ nào chứ?
Kim Uyển Nghi tò mò hỏi ngược lại:
Hay là cô đã nhớ ra họ là ai rồi?

Cuối cùng Cố Yên Nhiên cũng nhớ ra nhà họ Tạ đó.
Cô ta ấp a ấp úng nói:
Tôi có một người cô, hình như là được gả cho nhà họ Tạ, nhưng mà bà ta đã qua đời từ rất nhiều năm trước rồi, tôi cũng từng nghe mẹ tôi nhắc tới bà ấy một lần.


Cô của cô sao? Lẽ nào hai người này là chú và chị họ của cô?
Kim Uyển Nghi lật xem tư liệu của nhân chứng bên nguyên cáo mà tòa án đã cung cấp, chỉ vào số tuổi của hai người kia rồi nói:
Nếu là như vậy thì đúng là có thể chứng minh được thân phận của cô và cô ta thật.


Cô mới có vấn đề ấy!
Kim Uyển Nghi bị Cố Yên Nhiên chọc tức:
Cố Niệm Chi nói hai người này có thể chứng minh được thân phận của cô và cô ta! Cô nói thử xem, nếu cô đã không quen biết bọn họ thì sao bọn họ có thể chứng minh được thân phận của cô?!


Thân phận của tôi mà còn cần phải chứng minh nữa sao?!
Cố Yên Nhiên cũng tức điên lên nói:
Lẽ nào thân là con gái ruột như tôi mà lại bị một đứa con nuôi như con oắt kia đuổi ra khỏi gia tộc nhà họ Cố à?!

Kim Uyển Nghi bỗng có linh cảm chẳng lành, cô ta vội gõ ba cái lên vật trang trí bằng gỗ trong xe:
Trộm vía, cô đừng ăn nói lung tung!

Cố Yên Nhiên im lặng một hồi, sau đó cười gằn nói:
Được đấy, biết tìm người tới cơ à? Đến lúc đó đừng có sợ bị vả mặt là được.


Kim Uyển Nghi nhận ra trong lời nói của Cố Yên Nhiên có ẩn ý, vội nói:
Rốt cuộc là chuyện thế nào? Cô nói cho tôi nghe trước đi để tôi còn xem xét biện hộ giúp cô trong phiên tòa.


Thế nhưng Cố Yên Nhiên lại lắc đầu, cười một cách quỷ dị:
Không cần đâu. Nếu là hai người này thì tôi sẽ tự nói.


Kim Uyển Nghi run rẩy khóe môi, không khép nổi miệng lại được, nhưng thấy Cố Yên Nhiên cố chấp như vậy thì cô ta cũng lười khuyên thêm, tiện tay cầm di động gửi cho Cố Yên Nhiên một bản biên lai thu phí của mình:
Làm ơn gửi phí luật sư vào tài khoản này, cảm ơn.


Cố Yên Nhiên không vui nói:
Cô cuống lên thế làm gì? Đợi đến khi phiên tòa kết thúc tôi sẽ gửi cho cô sau không được sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.