Chương 1412: Thật giả lẫn lộn (3)


Hai tay cô vịn thật chặt vào mép bàn của bị cáo, gân xanh trên mu bàn tay lộ rõ ra, trong đầu chỉ vang lên một câu duy nhất.


Mình là vậ8t thí nghiệm dùng để nghiên cứu phương pháp điều trị mới của ba sao?


Đương nhiên.


Đó là do… cô là con rơi của em gái Cố Điềm.
Cố Yên Nhiên cười khoái chí:
Nếu không cô cho rằng vì sao ba tôi lại nhận nuôi cô? Đương nhiên là vì cô có gen tương đồng với Cố Điềm, có thể dùng để chữa bệnh cho tôi.

Chẳng phải mày là thần đồng à?!
Ha ha, nhìn dáng vẻ của mày lúc này có khá5c gì một con chó bị mất chủ không!
Cố Tường Văn nhận nuôi Cố Niệm Chi, mẹ của Cố Yên Nhiên là vợ của Cố Tường Văn nên hẳn là sẽ biết ngọn nguồn sự việc đúng không?
Chuyện này kể ra cũng hợp lý.
Chị đùa tôi chắc!
Cố Yên Nhiên sững sờ, tròng mắt đảo quanh vài lần mới cười nói:
Cô muốn biết thật à?

Cố Yên Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Chi. Hiếm khi thấy được dáng vẻ hoảng hốt này của cô, Cố Yên Nhiên kích động như phê 6cần vậy.
Chẳng phải mày rất thông minh sao?!
Cố Niệm Chi vô thức hỏi ngược lại:
Em gái ruột của Cố Điềm?!

Tạ Đức Chiêu ngồi ở ghế dự thính cũng vô cùng kinh ngạc:
Cố Điềm còn có người em gái ruột nào khác sao?! Tôi tưởng cô ấy chỉ có một người em gái là Cố Tĩnh thôi chứ...


Đây là giấy tờ nhận nuôi được cấp ở văn phòng nhà nước trực thuộc thành phố Chiba, Nhật Bản. Cố Điềm, cô của cô, cũng có thể gọi là dì cô, được nhận nuôi ở thành phố Chiba. Bà ấy là người Nhật.
Cuối cùng Cố Yên Nhiên đã kể xong đầu đuôi câu chuyện của mình, ngồi xuống uống một ngụm nước.
Cố Niệm Chi cúi đầu đọc kỹ văn bản nhận nuôi kia một lần nữa. Cô đã từng học tiếng Nhật, cũng đã thuộc làu hai bảng chữ cái Katakana và Hiragana, thế nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ có thể đọc được văn bản pháp luật.

Xem ra chị biết rất rõ về em gái ruột của Cố Điềm nhỉ...
Cố Niệm Chi vận dụng hết khả năng kiềm chế cảm xúc của mình, tiếp tục truy hỏi Cố Yên Nhiên theo trình tự:
Cho hỏi bà ấy tên gì? Hiện đang ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?

Cố Yên Nhiên đưa tay vuốt mái tóc xoăn của mình, thản nhiên nói:
Sao tôi biết được? Mẹ tôi nói sao thì tôi nghe vậy thôi.

Cô đọc kỹ hai bản dịch đối chiếu tiếng Trung và tiếng Anh, quả thật không thấy có vấn đề gì khác thường.
Cố Niệm Chi đưa văn bản nhận nuôi này cho Tạ Đức Chiêu:
Chú Tạ, chú xác nhận xem người được nhận nuôi trong văn bản này có phải là Cố Điềm vợ chú không ạ?

Cố Yên Nhiên ném một tập tài liệu ra từ một chiếc túi ni lông trong suốt:
Biết ngay là cô sẽ đòi bằng chứng mà... Tuy tôi không có giấy tờ nhận nuôi của cô, nhưng giấy tờ nhận nuôi của Cố Điềm đã được tôi gửi vào két bảo hiểm ngân hàng theo lời dặn của mẹ tôi năm đó.

Cố Niệm Chi không hề khách sáo mở ra xem, nhìn thấy đó là một văn bản nhận nuôi chính thức được soạn thảo bằng tiếng Nhật, còn đính kèm thêm cả bản dịch tiếng Trung và tiếng Anh.
Cố Niệm Chi nhấc tay ra khỏi mép bàn bị cáo. Cô tinh ý phát hiện ra sơ hở trong lời nói của Cố Yên Nhiên, bình thản nói:
Thế à? Nhưng nếu như Cố Điềm được nhận nuôi, mà tôi cũng được nhận nuôi, vậy tại sao tôi, Cố Điềm và con gái bà ấy Tạ Thanh Ảnh lại có quan hệ máu mủ? Chị nói cho tôi biết chuyện này là thế nào đi?

Đây là vở kịch hai đứa trẻ mồ côi được chọn bừa ra từ cô nhi viện, nhưng nào ngờ chúng lại chính là người thân thật sự của nhau sao?!
Đúng không?
Thật sự là như vậy sao?
Giọng nói hơi khàn của Cố Yên Nhiên vang vọng bên tai Cố Niệm Chi, chói tai như âm thanh của giấy ráp chà lên lưỡi dao vậy. Tiếng nói vừa lọt vào tai, cô gần như có thể cảm thấy được màng nhĩ mình hơi đau nhức. Cơn đau này cũng chợt khiến cho cô bừng tỉnh khỏi cơn bàng hoàng.
Đôi mắt to đen láy long lanh trong suốt như nơi sâu thẳm nhất của màn đêm u tối cất giấu vô số vì tinh tú, tỏa sáng lấp lánh, không ai có thể nhìn thấy được.
Cố Niệm Chi hơi mờ mịt, cô cảm thấy như mình đang đi vào ngõ cụt, nhưng lại cũng giống như là đang gặp ảo giác vậy. Rõ ràng phía trước có đường, thế nhưng đi mãi mà chẳng thể tới nơi.
Cô nhắm mắt lại, cuối cùng nói:
Chị có bằng chứng gì để chứng minh Cố Điềm là được nhận nuôi không?


Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao DNA của Cố Điềm và ba tôi không giống nhau rồi chứ?! Bà ta vốn là được nhận nuôi, sao DNA có thể giống với ba tôi được?! Cô cầm bằng chứng này tới nói ba tôi không phải là Cố Tường Văn, thật chẳng khác nào chuyện cười thế kỷ!


Hơn nữa, cô cũng là được nhận nuôi, vậy nên DNA của cô và ba tôi không hề giống nhau! Chỉ có tôi! Chỉ có tôi mới là đứa con gái ruột duy nhất của ông ấy! Cố Niệm Chi, cô đừng được nước lấn tới! Cầm lấy mấy triệu của tôi cút về trường học hành cho tử tế đi!

Tủy xương của3 cô, những đau đớn của cô, đều là do chuyện này gây ra sao?
Cô không muốn tin, nhưng mọi thứ đang diễn ra lại không cho phép cô không t9in...
Tạ Đức Chiêu cũng đọc nội dung văn bản thật kỹ. Tuy ông không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, rằng người được đề cập đến trong văn bản này đúng là Cố Điềm, vợ ông...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.