Chương 1431: Nhắc cả một đời
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1280 chữ
- 2022-02-19 03:28:28
Là cuộc điện thoại vừa nãy à? Ừ ừ, em có việc thì đi trước đi.
Tạ Thanh Ảnh ra vẻ thông cảm.
Hôm nay cô có lòng mời khách, kết 8quả là ban đầu là sự xuất hiện của Hoắc Gia Lan, sau đó lại là sự chen ngang của trợ lý đặc biệt Dương. Cô cũng rất khó xử, vội nói:
Lầ3n sau em mời chị nhé, chị không quên đâu đấy!
Cô kéo nhẹ cổ áo của chiếc áo lông cừu cao cổ, ngồi dịch về phía bên kia để cách xa Hoắc Thiệu Hằng hơn.
Hoắc Thiệu Hằng không để ý, khoanh tay ngồi dựa vào ghế, lại hỏi cô:
Em ăn cơm với ai thế?
Hoắc Thiệu Hằng không mở mắt, thản nhiên nói:
Anh chỉ nhờ cô ấy về nước ra tòa làm chứng thôi.
Những việc khác không liên quan đến anh.
Hoắc Thiệu Hằng nhắm hờ mắt liếc nhìn cô nhưng chỉ thấy gáy cô thôi. Anh biết mình không phản ứng thì Cố Niệm Chi sẽ giận, nhưng anh phải phản ứng thế nào với đề tài này chứ?
Tạ Thanh Ảnh xem mắt, liên quan gì đến anh?
Mọi người vội cảm ơn trợ lý đặc biệt Dương, nhìn theo anh ta lái chiếc xe Passat rời đi.
Vừa nãy anh Dương uống rất nhiều rượu… Lái xe liệu có sao không nhỉ?
Một cô gái thầm thì hỏi.
Cố Niệm Chi bĩu môi vẻ khinh thường:
Cô ta có mời thì em cũng không đồng ý. Là chị Tạ mời em ăn cơm, bọn em đã hẹn từ lúc ở tòa án lần trước rồi.
Tạ Thanh Ảnh mời em ăn cơm, còn mời cả Hoắc Gia Lan ư?
Hoắc Thiệu Hằng luôn có những câu hỏi sắc bén đi thẳng vào cốt lõi của vấn đề.
Buổi tối thứ sáu, quay lại nơi mình đã từng ở đến nửa năm, cô lại có cảm giác xa cách ngàn dặm.
Hoắc Thiệu Hằng bước vào, thấy cô vẫn đứng ngây ra trong bóng tối chưa bật đèn, bèn hỏi:
Em làm sao thế? Không biết đèn ở đâu rồi à?
…
Xe của Hoắc Thiệu Hằng là xe mới do Bộ Quốc phòng cấp cho anh. Bên trong xe rất ấm áp, tuy nhiệt độ điều hòa không cao nhưng ngồi bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng như một chiếc lò sưởi tự nhiên vậy, hơi nóng cứ ào ào ập tới nên Cố Niệm Chi không hề cảm thấy lạnh, ngược lại, còn hơi khô nóng.
Anh vừa nói vừa bật đèn cho cô. Cô nhắm mắt lại theo phản xạ.
Thực ra ánh đèn trong phòng không hề chói mắt mà hệ thống đèn LED bảo vệ mắt rất êm dịu, khi người ta ở trong bóng tối đột nhiên bước vào ánh sáng, đôi mắt sẽ luôn tự bảo vệ theo phản xạ.
Cô dắt bộ xe đạp của mình qua đó.
Hoắc Thiệu Hằng hạ cửa xe xuống để lộ nửa gương mặ5t. Quan sát một lúc, anh nói với Phạm Kiến:
Cậu giúp Niệm Chi để xe đạp của cô ấy vào cốp xe đi.
Trợ lý đặc biệt Dương đã sớm nhìn thấy Cố Niệm Chi lên chiếc xe Hồng Kỳ mang biển số quân đội đặc thù kia rồi…
Anh ta rút một điếu thuốc, châm lửa hút một hơi, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mạnh mẽ.
Anh Dương, bây giờ đi đâu chơi ạ?
Cậu sinh viên năm nhất phấn khích hỏi anh ta.
Trợ lý đặc biệt Dương mỉm cười, rút trong ví ra một nghìn tệ dúi vào tay Dung Minh Tinh:
Tiểu Dung, thay anh đưa mọi người đi hát karaoke nhé, anh còn có việc, anh về Quốc hội trước đây.
Nhất định rồi, em sẽ gọi điện thoại cho chị ạ.
Cố Niệm Chi đưa tay ra dấu gọi đ9iện thoại, khoác túi lên, khẽ gật đầu với Hoắc Gia Lan, coi như phép lịch sự.
Vội vội vàng vàng từ quán ăn bước ra, Cố Niệm Chi 6thấy ngay chiếc xe dừng ở lề đường.
Cố Niệm Chi lắc đầu, nhưng ánh mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng của cô vẫn đầy ắp sự khen ngợi, tán thưởng.
Không phải, họ gặp nhau trên đường, tự Hoắc Gia Lan muốn chen chân vào.
Cố Niệm Chi nghiền ngẫm câu nói của Hoắc Thiệu Hằng, hình như anh biết chị ấy về nước còn có
nhiệm vụ
khác?
Chị Tạ nói, mẹ chị ấy bảo chị ấy về nước xem mắt, cho đến khi tìm được chồng mới thôi.
Cố Niệm Chi bật cười nói hết câu. Có điều, thấy Hoắc Thiệu Hằng không có phản ứng gì, cô cũng cảm thấy mất hứng, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Hoắc Thiệu Hằng vốn ngồi bên phía giáp lề đường, nhưng trong lúc đợi Cố Niệm Chi lên xe, anh đã nhường vị trí đó lại, ngồi sang bên kia.
Treo xe đạp của Cố Niệm Chi xong, Phạm Kiến quay lại xe, nhấn ga rời đi.
Thấy cô ăn cơm với nữ giới, Hoắc Thiệu Hằng không hỏi thêm nữa, khoanh tay tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nói:
Hoắc thiếu, anh có biết lần này chị Tạ về nước, ngoài giúp em thưa kiện còn định làm gì không?
Anh không giải thích, khóe môi hơi cong, nét cười trên gương mặt rất nhạt nhưng lưu lại rất lâu, cho đến lúc xuống xe, khóe môi anh mới trở lại bình thường.
Cố Niệm Chi cùng Hoắc Thiệu Hằng quay lại dinh thự của anh.
Bọn họ vừa đi thì nhóm của trợ lý đặc biệt Dương bước ra khỏi quán.
Mọi người vây quanh trợ lý đặc biệt Dương, vừa cười vừa nói một cách vô cùng vui vẻ.
Không lâu sau đó, Cố Niệm Chi đã thích ứng được với ánh đèn. Cô dụi dụi mắt, không nói gì, đi vào phòng ngủ.
Nhìn dáng vẻ của cô như vậy, Hoắc Thiệu Hằng biết cô vẫn giận chuyện anh không để ý đến cô ban nãy.
Chị Tạ Thanh Ảnh, chị họ bên nhà họ Tạ.
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái:
Còn có cả em họ anh, Hoắc Gia Lan nữa.
Hoắc Thiệu Hằng hơi bất ngờ:
Hoắc Gia Lan á? Cô ta mời em à?
Phạm Kiến nhanh chóng xuống xe, đón lấy chiếc xe đạp từ tay Cố Niệm Chi, treo lên giá ở đằng sau xe.
Cố Niệm Chi cảm ơn rồi mở cửa xe ngồi vào băng ghế sau.
Hoắc Thiệu Hằng nghĩ chắc chắn Cố Niệm Chi không biết Chủ tịch Long từng có ý gán ghép anh và Tạ Thanh Ảnh…
Nếu cô biết thì sẽ không nói những lời như thế.
Dung Minh Tinh mím môi, nắm chặt số tiền trong tay, lòng nóng như lửa đốt, lẩm bẩm nói:
Cũng không uống nhiều lắm, chắc không có chuyện gì đâu.
Không sao không sao, các cậu nghĩ nhiều quá đấy. Anh Dương được Chủ tịch Long coi trọng, là cánh tay đắc lực của Chủ tịch Long, thường xuyên ra ngoài tiếp khách, chút rượu này thì thấm vào đâu chứ? Tửu lượng của anh Dương tốt chán!
Mấy cậu sinh viên đều không để tâm đến chuyện này, lấy điện thoại ra tìm địa điểm đi hát karaoke.
Anh bước vào cùng cô, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn ở cạnh tường.
Cố Niệm Chi quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng bước vào liền nhíu mày:
Hoắc thiếu, em muốn đi ngủ.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ:
Còn chưa đến mười giờ, có hôm nào em ngủ sớm thế đâu?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.