Chương 1650: Mặt mũi cũng không có tác dụng gì
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 760 chữ
- 2022-02-19 08:46:03
Chẳng qua ông không ngờ rằng, Cố Niệm Chi - một trong những người nối nghiệp mà mình coi trọng nhất, lại là người viết nên
lần đầu tiên
n8ày.
Cố Niệm Chi im lặng, Hoắc Thiệu Hằng đứng bên cạnh cô thản nhiên nói với Chủ tịch Long:
Chủ tịch Long, Niệm Chi ở bên cạnh ch3áu nhiều năm như vậy, cho tới nay vẫn chưa có ai dám động tới một đầu ngón tay của cô ấy đâu.
Chủ tịch Long hơi lúng túng, nhưng 9vẫn cố gắng thuyết phục Hoắc Thiệu Hằng:
Thiệu Hằng, tôi đã nói hôm nay chỉ là ngoại lệ thôi mà. Không ngờ tên Đàm Đông Bang này lại dùng6 cả chiêu đó, là tôi đã đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của hắn.
Cố Niệm Chi cười nhạt, xem ra Chủ tịch Long muốn xóa sạch hành v5i qua loa của Trợ lý Dương rồi.
Nếu không phải tắc trách thì cũng là vô dụng, anh ta tự đi mà chọn lấy một cái.
Cô không phục nhìn Hoắc Thiệu Hằng, chỉ muốn vạch trần Trợ lý Dương trước mặt Chủ tịch Long nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại dùng ánh mắt sắc bén ngăn cô lại.
Chỉ nghĩ thôi Chủ tịch Long đã thấy lưng ướt đẫm mồ hôi rồi.
Chủ tịch Long, ngài vẫn còn ở đây ạ? Đài Truyền hình Quốc gia đang muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn trực tiếp với ngài đấy ạ. Ngài mau quay về Quốc hội đi!
Trợ lý Dương thở hồng hộc chạy tới đón Chủ tịch Long về tòa nhà Quốc hội.
Chủ tịch Long lại càng khỏi phải nói, ông nhấc tay lên, vỗ mạnh vào bả vai Hoắc Thiệu Hằng:
Thiệu Hằng, lần này may mà cậu tới kịp, nếu không người bị tin tức oanh tạc kia sẽ chính là lão Long này rồi!
Nếu không xử lý tốt, nơi bị giải tán đầu tiên không phải Nội các, mà chính là Quốc hội, nói không chừng bộ máy Quốc hội sẽ bị bầu cử lại trước ấy chứ.
Chủ tịch Long bình tĩnh gật đầu, quay lại nói với Cố Niệm Chi:
Niệm Chi, cháu có cần mấy ngày nghỉ phép để vết thương lành hẳn không?
Trợ lý Dương cũng vội xin lỗi:
Niệm Chi, hôm nay thật sự rất xin lỗi vì đã để cô bị liên lụy. Việc cô bị đánh ở Quốc hội được coi là tai nạn lao động, chi phí chữa trị sẽ được Quốc hội thanh toán. Cô cứ đưa hóa đơn cho tôi là được.
Cố Niệm Chi bĩu môi gục đầu xuống, nhìn vào chiếc túi giấy nhỏ trong tay mình, bên trong đựng số thuốc mà bác sĩ nữ dịu dàng khoa Tai - Mũi - Họng vừa kê cho cô.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới nói với Chủ tịch Long:
Đúng là Chủ tịch Long nhìn xa trông rộng, có thể nghĩ ra cách nhờ Thượng tướng Quý giúp đỡ. Chú tính toán chu đáo quá.
Đổ hết trách nhiệm lên Văn phòng Thủ tướng, tuy nghe có vẻ có lý, nhưng cũng không đúng hoàn toàn.
Ba kẻ gây sự của Văn phòng Thủ tướng đã gây rối ở Quốc hội hai ngày nay rồi. Suốt hai ngày này, Trợ lý Dương để mặc cho bọn họ làm loạn, không đưa ra biện pháp cụ thể, cuối cùng còn phái một thực tập sinh vừa mới tới Quốc hội xử lý. Chẳng lẽ loại hành vi này không đáng truy cứu ư?
Cố Niệm Chi lắc đầu:
Không phải tôi có bảo hiểm y tế sao? Hôm nay tôi đã dùng bảo hiểm để khám rồi.
Tiếp đó, cô nói với Chủ tịch Long:
Chút vết thương nhỏ này không đáng ngại đâu ạ, cháu về nghỉ ngơi nửa ngày là được rồi, ngày mai cháu vẫn sẽ đi làm như bình thường, được không ạ?
Đương nhiên là được rồi, chú mong còn không được ấy chứ.
Chủ tịch Long vô cùng vui mừng vẫy tay với cô:
Vậy làm phiền Thiệu Hằng đưa cháu về nhà nhé, được không? Hẹn ngày mai gặp lại.
Chủ tịch Long thoáng mỉm cười:
Thiệu Hằng, thật không ngờ cậu cũng có lúc nói mấy câu nịnh nọt như vậy đấy!
Cháu có nịnh nọt đâu. Trước giờ cháu là người có sao nói vậy mà.
Hoắc Thiệu Hằng nói một cách nghiêm túc, ngay cả Cố Niệm Chi cũng suýt bị anh dọa ngã ngửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.