Chương 1690: Thực sự quá quan trọng
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 861 chữ
- 2022-02-19 08:46:03
Chủ tịch Long cười ha hả vỗ vai Âm Thế Hùng:
Đợi rất lâu rồi ư? Đại Hùng, cậu đúng là giỏi nói linh tinh. Từ khi tôi nhận được tin của các cậ8u cho đến lúc tôi đến đây còn chưa tới ba phút. Cậu khoa trương quá rồi đấy?
Biết Chủ tịch Long luôn là người bình dị gần gũi như vậ3y, Âm Thế Hùng cười ha ha:
Chú tính thời gian từ lúc chú nhận được tin chúng cháu tới. Nhưng thời gian của chúng cháu phải tính từ một rưỡi 9sáng, lúc chúng cháu đến tòa nhà Quốc hội yêu cầu Phòng Thư ký cho gặp chú cơ ạ.
Chủ tịch Long sửng sốt nhìn đồng hồ trên tay:
Bây 6giờ đã là hai rưỡi rồi. Từ lúc một rưỡi hả? Lúc đó hình như tôi còn chưa ngủ mà? Sao không ai báo cho tôi?
Đúng vậy. Chú ký luôn đi ạ, ký xong cháu sẽ đi sắp xếp ngay.
Hoắc Thiệu Hằng từ tốn đáp, tuy giọng điệu nhẹ nhàng nhưng trong lời nói đã có ý vội vàng:
Đã chậm trễ một ngày rồi, không thể tiếp tục chậm trễ nữa.
Lông mày Chủ tịch Long đã nhíu lại thật chặt:
Vì sao? Thiệu Hằng, cậu có lý do gì để làm vậy với người có cấp bậc tương đương Bộ trưởng trong Nội các? Tôi muốn xem thêm chứng cứ.
Khác với Thượng tướng Quý, điều Chủ tịch Long quan tâm hơn cả là đơn vị của Hoắc Thiệu Hằng có đang lạm dụng chức quyền ở trong nước hay không.
Trong cơ cấu quốc gia, ông không cho phép bất kỳ một cơ quan đoàn thể nào có khả năng độc quyền cả.
Quốc hội vừa cân bằng vừa có trách nhiệm giám sát Bộ Quốc phòng và Nội các. Cục tác chiến đặc biệt của Hoắc Thiệu Hằng đã có quyền lực quá lớn ở nước ngoài rồi, ông nhất định phải cảnh giác, không thể để quyền lực ấy lan vào trong nước.
Hoắc Thiệu Hằng cũng biết nguyên nhân này nên với những công việc trong nước, anh luôn đứng ngoài, nếu có thể làm ngơ anh sẽ không nhúng tay.
Âm Thế Hùng thầm trợn mắt5, không nói thêm gì nữa mà chỉ giơ tay ra
mời
.
Đợi Chủ tịch Long vào phòng, Âm Thế Hùng mới đóng cửa lại, đứng nghiêm canh gác trước cửa phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, Chủ tịch Long trông thấy Hoắc Thiệu Hằng cũng đứng nghiêm y như vậy thì rất thắc mắc:
Rốt cuộc có chuyện gì thế? Đại Hùng nói chuyện rất kỳ lạ.
Ban nãy, cửa phòng làm việc không đóng chặt nên cuộc đối thoại đó Hoắc Thiệu Hằng cũng nghe thấy cả. Anh không giải thích mà đưa phong bì tài liệu cho Chủ tịch Long:
Đây là công văn rạng sáng hôm qua Thượng tướng Quý bảo cháu soạn. Sáng sớm hôm qua cháu đã giao cho Đại Hùng mang tới Phòng Thư ký của chú xin chữ ký, để chúng cháu còn triển khai giám sát và điều tra. Kết quả là chờ từ sáng tới tận bây giờ, cũng là rạng sáng ngày hôm sau mới gặp được chú. --- Phiền chú ký tên trước đi ạ.
Chủ tịch Long nhíu mày, nhận lấy phong bì tài liệu từ tay Hoắc Thiệu Hằng. Ông đi ra sau bàn, ngồi xuống ghế rồi lấy dao rọc miệng phong bì ra. Xem xong một bản tài liệu bên trong, sắc mặt ông lập tức thay đổi.
Cái gì? Muốn giám sát… anh ta ư?
Suýt nữa thì Chủ tịch Long thốt lên cái tên
Hồng Khang Toàn
trong công văn. Khi cái tên đã xuất hiện ở khóe môi, ông mới vội vàng dừng lại, không để nó cất lên nữa.
Đối với việc giám sát cuộc Tổng tuyển cử lâm thời này cũng là do Chủ tịch Long, Thượng tướng Quý và các Bộ trưởng trong Nội các yêu cầu. Sau khi được bọn họ trao quyền anh mới bắt đầu bố trí công việc.
Cũng tựa như việc giám sát Hồng Khang Toàn lúc này vậy. Khi chưa xin được chữ ký của Chủ tịch Long, những việc Hoắc Thiệu Hằng có thể làm rất ít ỏi. Anh chỉ có thể bảo cấp dưới của mình
đặc biệt chú ý
Hồng Khang Toàn mà không thể triển khai giám sát, tất nhiên cũng không thể nào nắm được nhiều hành động của ông ta.
Trên thực tế, Hoắc Thiệu Hằng cũng rất tò mò, sau khi cắt đuôi hai nhân viên theo dõi, Hồng Khang Toàn đã đi đâu?
Từ tận đáy lòng mình, anh tin có lẽ Hồng Khanh Toàn muốn giết anh, nhưng anh không muốn tin rằng Hồng Khang Toàn là kẻ gián điệp bán đứng lợi ích quốc gia.
Mâu thuẫn giữa anh và Hồng Khang Toàn nên là mâu thuẫn về đấu tranh quyền lực trong nội bộ. Nó có tính chất khác hoàn toàn với mâu thuẫn địch ta khi một bên là gián điệp bán nước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.