Chương 1692: Chỉ thiếu việc trao quyền
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 759 chữ
- 2022-02-19 08:46:03
Hoắc Thiệu Hằng không để họ kiểm tra hộ chiếu vì anh biết nếu Hồng Khang Toàn muốn bỏ trốn thì chắc chắn ông ta đã chuẩn bị hộ chiếu
thậ8t
từ lâu rồi.
Hộ chiếu là thứ không thể kiểm tra ra được.
Kiểm tra và xác nhận kho dữ liệu của hải qua6n đã được cập nhật đầy đủ, Hoắc Thiệu Hằng mới vững tin mình không bỏ sót điều gì.
Anh làm nhiều việc như vậy nhưng chỉ tốn khôn5g đến năm phút thời gian. Mà bên phía Chủ tịch Long, năm phút đó vẫn chưa đủ để ông xử lý với người trong Phòng Thư ký.
Thứ duy nhất có thể kiểm tra được là dữ liệu mống mắt và vân 3tay của ông ta. Đây là thứ ông ta chẳng thể thay đổi dù dùng hộ chiếu giả hay thật.
Phàm là nhân viên công chức nhà nước, những 9dữ liệu này đều được lưu trữ trong siêu máy tính đặt ở phòng điều khiển trung ương.
Giọng Chủ tịch Long nghiêm túc hơn:
Thức để làm việc suốt hai đêm ư?
Đây là không đóng góp gì thì cũng có công vất vả à?
Ông kìm cơn giận lại, hỏi thăm tình hình công việc mọi người một lượt rồi mới hỏi bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh:
Trợ lý Dương đâu? Cậu ta không ở đó à?
Chủ tịch Long, trợ lý Dương đã thức để làm việc hai đêm rồi. Anh ấy vừa mới đi về nghỉ ngơi. Ngài có việc gì không? Hay để tôi đến nhà bảo anh ấy nhận điện thoại của ngài nhé?
Nhân viên trực ban ở Phòng Thư ký kính cẩn đáp.
Hoắc Thiệu Hằng không ý kiến gì, chỉ cúi người bảo:
Nguyên nhân cụ thể là gì, chú chỉ có thể hỏi trợ lý Dương mới biết được. Khi thư ký của cháu mang phần công văn này tới Phòng Thư ký, cậu ấy cũng đã nói rõ rằng chúng cháu cần chú ký càng sớm càng tốt. Những chuyện khác, vì phải giữ bí mật, chúng cháu không thể nói quá nhiều.
Chủ tịch Long há miệng muốn nói giúp trợ lý Dương mấy câu. Ít nhất thì ở trước mặt người ngoài, trợ lý Dương vẫn là người của ông, không thể để người khác coi thường được.
Nhưng lời Hoắc Thiệu Hằng vừa nói cũng khiến Chủ tịch Long có những suy nghĩ không tốt.
Nếu tập công văn này do chính tay Âm Thế Hùng mang tới, còn bảo là phải ký
càng sớm càng tốt
thì hiển nhiên việc này vô cùng khẩn cấp. Sao trợ lý Dương có thể mắc phải lỗi lớn như thế được chứ?
Hoắc Thiệu Hằng cũng không thêm mắm thêm muối, chỉ nói rất khách quan:
Cháu không quen biết gì trợ lý Dương, không biết anh ta là dạng người gì. Cháu chỉ nói với chú rằng phải mất bao lâu phần công văn này mới tới được trước mặt chú thôi ạ. Nếu đây không phải việc khẩn cấp, cháu cũng sẽ không đến nhà lúc nửa đêm để quấy rầy giấc ngủ của chú.
Thiệu Hằng, ý tôi không phải thế. Cậu khách sáo quá!
Chủ tịch Long vội vàng giơ tay xoa dịu tâm trạng Hoắc Thiệu Hằng:
Tôi chỉ hơi thắc mắc. Đáng ra việc quan trọng thế này, trợ lý Dương sẽ không tự ý giấu đi…
Có lý do này chặn miệng làm sao ông có thể chất vấn trợ lý Dương đang làm trò gì được!
Đặt điện thoại xuống, ánh mắt Chủ tịch Long trở nên rất khó dò. Ông xoa xoa tay, nhìn Hoắc Thiệu Hằng:
Thiệu Hằng, liệu chuyện này có hiểu lầm gì không? Trợ lý Dương luôn là người thông minh tháo vát, không phải là loại người như vậy đâu.
Chủ tịch Long đè nghi vấn trong lòng xuống, mỉm cười nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Tôi biết rồi. Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này, phải xử lý những người có liên quan thế nào tôi sẽ xử lý thế đó. Thiệu Hằng, cậu cứ yên tâm đi.
Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, sắc mặt vẫn như bao ngày:
Cháu có liên quan gì đâu mà không yên tâm. Phòng Thư ký thuộc cơ quan của chú, không phải của cháu, trợ lý Dương cũng là trợ lý của chú, không phải trợ lý của cháu. --- Hôm nay đã làm phiền chú rồi, cháu xin phép.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.