Chương 1704: Tin nhắn giúp đỡ



Vậy thì kiện đi! Ai sợ ai chứ?
Tay nghề của Trần Liệt tốt hơn Âm Thế Hùng nhiều, vết thương của Cố Niệm Chi cũng được xử lý bôi t8huốc kỹ càng hơn:
Em về nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe hẳn đi đã nhé, tạm thời đừng tới Quốc hội làm việc nữa.



Vâng, em cũ3ng đang định nghỉ ngơi vài hôm.
Cố Niệm Chi gật đầu. Mục đích chính khi tới Quốc hội làm việc đã đạt được rồi, nếu Chủ tịch Long 9còn cần cô giúp đỡ gì thêm thì đương nhiên cô sẽ tới. Chẳng qua hiện tại công tác chuẩn bị cho cuộc Tổng tuyển cử lâm thời của Quố6c hội về cơ bản đã được sắp xếp ổn thỏa, cô có đến hay không cũng không quan trọng nữa.

Sau khi bôi thuốc cho vết thương t5rên tai cô xong, Trần Liệt lại nhìn kỹ mặt cô, nhất là vùng xung quanh môi, rồi đưa cho cô một lọ thuốc mỡ trong suốt như thạch:
Nếu không đến Quốc hội thì em không cần phải đeo khẩu trang nữa đâu. Cầm lọ thuốc này về bôi lên những chỗ có vết thương trên mặt, độ hai hôm là khỏi thôi.

Ông ta là cấp trên cũ của Hoắc Thiệu Hằng, rất nhiều ngón nghề mà anh có được đều là do ông ta chỉ dạy. Tuy sau này Hồng Khang Toàn đã rời quân ngũ, nhưng công việc hiện tại mà ông ta làm cũng khá tương đồng với công việc cũ trong quân đội.
Nếu Hồng Khang Toàn thật sự có vấn đề, thì chắc chắn ông ta sẽ không để họ tra ra được một cách dễ dàng như thế.
Vả lại, Hồng Khang Toàn cũng là một nhân vật tương đương Bộ trưởng, muốn điều tra ông ta sẽ còn khó khăn hơn thế gấp nhiều lần.
Nếu cô không tới làm ở Phòng Thư ký Quốc hội, trợ lý Dương đã không nghĩ cách làm khó cô, số tài liệu này cũng sẽ không bị vạ lây như thế.

Em nghĩ nhiều rồi.
Hoắc Thiệu Hằng không cho là vậy, nói:
Trợ lý Dương có ý đồ xấu là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến em hết.

Anh cho gửi tài liệu quan trọng tới, Âm Thế Hùng cũng đã chính miệng nói phải giải quyết càng nhanh càng tốt rồi, thế mà trợ lý Dương vẫn mở to mắt nói bừa lờ đi, như vậy thì còn trách ai được nữa đây?
Cố Niệm Chi cầm lấy lọ thuốc, nói:
Em cảm ơn anh Trần.

Thế nhưng, khi quay đầu lại thấy Hoắc Thiệu Hằng đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn mình, Cố Niệm Chi lại vô thức muốn đeo khẩu trang vào.
Khuôn mặt của cô lúc này trông rất
phá vỡ cảnh quan
, cô không muốn để Hoắc Thiệu Hằng nhìn thấy.
Hoắc Thiệu Hằng bước tới nói với Trần Liệt:
Cậu cho cô ấy một chiếc khẩu trang khác đi, để lúc nào cần ra ngoài thì đeo.

Trần Liệt đổi lại cho Cố Niệm Chi một chiếc khẩu trang khác xinh xắn hơn, lớp vải bên trong mềm mại hơn chiếc khẩu trang gấu trúc trắng đen kia nhiều.
Sau khi đeo chiếc khẩu trang mới này, Cố Niệm Chi cảm thấy thoải mái hơn hẳn, cô cũng không thấy xấu hổ nữa mà vui vẻ nói với Trần Liệt:
Cảm ơn anh Trần ạ!
Sau đó rời khỏi tòa nhà quân y của Trần Liệt cùng với Hoắc Thiệu Hằng.
Vả lại sở trường của nhân viên Quốc Hội chính là tranh cãi, chỉ một chuyện cỏn con thôi mà vẫn có thể thổi phồng lên tới tận trời, bởi nếu không thì bọn họ sẽ chẳng thể cảm nhận được chức quyền vô hạn của mình.
Hoắc Thiệu Hằng biết kinh nghiệm của Cố Niệm Chi trên phương diện này là con số không tròn trĩnh, cô cần phải tự mình trải nghiệm, tự mình lĩnh hội, mới có thể thu được những hình ảnh trực quan nhất về môi trường làm việc ở Quốc hội.
IQ có thể cao bẩm sinh, nhưng EQ thì khó mà vậy được.
Tính đến thời điểm này, sơ hở duy nhất của Hồng Khang Toàn chính là ở chỗ Thái Tụng Ngâm - nếu đó thật sự là sơ hở.
Hoắc Thiệu Hằng trầm ngâm một lúc, sau đó kéo Cố Niệm Chi ngồi xuống sofa, bình tĩnh nói:
Đúng là có chút trở ngại, nhưng cũng không đến nỗi quá phiền phức đâu, em đừng lo lắng.


Thật sao?
Cố Niệm Chi thở phào một hơi:
Em chỉ sợ làm hỏng việc của anh thôi. Tuy em không phải là người chịu trách nhiệm trong chuyện này, nhưng nguyên nhân thì đúng là bắt nguồn từ em thật.

Lúc trở về biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng, nhân cơ hội xung quanh không có ai, Cố Niệm Chi hỏi:
Hoắc thiếu, tập công văn đó quan trọng lắm đúng không? Nếu kéo dài thời gian ký tên thì có ảnh hưởng gì đến anh không?

Hoắc Thiệu Hằng lại cảm thấy vấn đề cũng không lớn lắm, nhất là sau khi anh đã kiểm tra xong dữ liệu trong chip định vị của Hồng Khang Toàn, cho dù sớm tiến hành giám sát toàn diện thì có lẽ kết quả cũng không quá khác.
Anh đã nhận ra rằng, ngay từ đầu Hồng Khang Toàn đã nắm rõ hết tất cả quy trình làm việc của họ, rõ ràng cũng là một cao thủ trong nghề.
Dằn sự áy náy trong lòng xuống, Cố Niệm Chi thở dài thườn thượt:
Vậy thì tốt quá, em còn đang nghĩ nếu chẳng may làm hỏng việc của anh thật thì em phải tạ lỗi với anh rồi.


Hoắc Thiệu Hằng bỗng cảm thấy anh an ủi Cố Niệm Chi hơi sớm thì phải...

Nhưng bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn, Cố Niệm Chi không đời nào
tạ lỗi
với anh nữa đâu.


Vậy thì ở lại đây vài ngày đi.
Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô:
Khi nào vết thương lành hẳn rồi hẵng ra ngoài.


Tránh cho lại bị mấy người nhà họ Thái kia tìm tới gây sự.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.