Chương 1881: Cậu là phúc tướng của tôi


Nhớ tới Triệu Lương Trạch đang bị mình
lưu đày
, động tác của Hoắc Thiệu Hằng thoáng khựng lại, nói:
Nghe nói cô ấy ra nướ8c ngoài rồi.


Cố Niệm Chi khẽ gật đầu. Cô chỉ thuận miệng cảm khái một câu vậy thôi. Cô và Bạch Sảng cũng không thâ3n thiết gì, chỉ là trước đây cô từng cảm thấy mình và chị ta có điểm gì đó giống nhau.
Cố Niệm Chi đứng bên cạnh nhịn cười đến run cả người.
Cô cúi thấp đầu, định mau chóng lủi đi trước, nào ngờ Thượng tướng Quý đã nhìn thấy cô. Ông ho khan một tiếng, nói:
Niệm Chi, cháu không nghe lời chú gì cả, dám lén lút chạy tới thành phố C. Thiệu Hằng này, cháu phải phạt con bé thật nặng vào.

Tất nhiên, Hồng Khang Toàn cũng bị áp giải về cùng.
Cả quãng đường này lão ta đều ở trong trạng thái hôn mê, rất tiện cho việc di chuyển, không hề gây ra trò điên rồ nào.

Chú cũng vậy.
Thượng tướng Quý cười híp mắt, nói:
Đi nào, chúng ta về thôi. Hai đứa cũng theo chú tới Quốc hội đi. Tối nay Chủ tịch Long sẽ tuyên bố tên của vị Thủ tướng trúng cử.

Cố Niêm Chi đi phía sau kinh ngạc hỏi:
Vẫn chưa có kết quả ạ?

Lời lẽ của Bạch Sảng sắc bén9 hơn phát ngôn viên hiện tại của Bộ Ngoại giao một chút, Cố Niệm Chi vẫn thích phong cách của Bạch Sảng hơn.
Hai ng6ười ăn trưa xong, Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, nói:
Em thu dọn đồ đạc đi, buổi chiều chúng ta sẽ lên chuyên cơ về Đế Đô.

Sau khi đáp lời anh, Cố Niệm Chi lại hỏi:
Vậy bác Tống thì sao?

Hoắc Thiệu Hằng không nói lời nào.
Lúc này Cố Niệm Chi mới dừng bước, ngượng ngùng sửa lại lời của Thượng tướng Quý:
Cháu có lén đi đâu ạ? Cháu đi một cách quang minh chính đại mà.

Thượng tướng Quý trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi một lúc mới bật cười nói:
Được rồi được rồi, chú không nói lại cháu được chưa. Giờ chú đã hiểu vì sao Chủ tịch Long lại nhất quyết muốn cháu tới Quốc hội làm rồi, tài ăn nói này của cháu, chỉ có vào Quốc hội mới có chỗ phát huy.

Cố Niệm Chi nhún vai nói một cách trịnh trọng:
Thượng tướng Quý, lĩnh vực cháu yêu thích là pháp luật. Về phần Quốc hội, cháu cũng chỉ giữ chức vụ cố vấn pháp luật thôi, cháu không hiểu gì về chính trị đâu ạ.


Mẹ anh còn ở lại đây thêm một thời gian nữa để nghiên cứu.
Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi, rời khỏi phòng ăn.

Vừa thấy Hoắc Thiệu Hằng, Thượng tướng Quý đã lập tức quan sát anh một lượt, sau khi xác nhận anh thật sự không sao mới bùi ngùi nói:
Ngay cả tai họa của thiên nhiên mà cậu cũng thoát được, quả nhiên là phúc tướng của quân ta!

Hoắc Thiệu Hằng nghẹn họng.
Chuyên cơ của bọn họ đáp xuống sân bay Đế Đô vào lúc 6 giờ tối.
Vừa xuống máy bay, Thượng tướng Quý đã đích thân tới đón họ.

Quang minh chính đại á? Vậy sao Giám đốc Tống vẫn còn ở lại thành phố C nghiên cứu ‘bàn tay kỳ diệu của thiên nhiên’, mà cháu thì lại một mình chạy về đây trước?
Thượng tướng Quý cố tình tranh luận ra ngô ra khoai với Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi đáp lại một cách hợp tình hợp lý:
Cháu chỉ là trợ lý tạm thời cho Giám đốc Tống thôi ạ! Tri thức về các hiện tượng thiên nhiên uyên thâm như vậy, một trợ lý tạm thời như cháu không tài nào hiểu được, cho nên Giám đốc Tống mới cho cháu về trước, dặn cháu phải gọi các nghiên cứu sinh Tiến sĩ và sau Tiến sĩ trong Sở tới thành phố C làm trợ lý chính thức cho bác ấy.

Buổi bỏ phiếu cho cuộc Tổng tuyển cử lâm thời đã diễn ra cách đây hai ngày rồi mà.

Hoắc Thiệu Hằng cũng thấy hơi bất ngờ, nhưng anh không thể hiện rõ ra mặt như Cố Niệm Chi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.