Chương 1914: Cỏ mọc trên đầu


Thái Tụng Ngâm không đáp nổi nữa.

Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng chợt thay đổi:
Hồng Khang Toàn quả là hết lòng hết dạ với vợ chồng bà. Ông 8ta giết người giúp bà, gian lận trong tuyển cử giúp Đàm Đông Bang, là vì cái gì? Bà lấy gì để mua chuộc Hồng Khang Toàn? Quan to lộc hậu? Hay3 là mỹ nữ tiền tài?

Thấy Hoắc Thiệu Hằng mặc quân trang đi tới, Đàm Đông Bang mất tự nhiên ngồi thẳng người dậy:
Thiếu tướng Hoắc, tôi thật sự không mua chuộc để được trúng cử, cũng không gian lận trong tuyển cử. Hệ thống của các cậu xảy ra vấn đề cũng đâu thể đổ tội lên đầu tôi được chứ?

Hoắc Thiệu Hằng nhìn Đàm Đông Bang.
Nghe thấy ba chữ
Đàm Đông Bang
, con ngươi của Thái Tụng Ngâm bỗng co lại, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường, chán ghét và âm trầm.


Ý ông là, Hồng Khang Toàn gian lận tuyển cử giúp ông hai lần chẳng vì gì cả mà chỉ để cho ông được ngồi lên ghế Thủ tướng thôi sao?
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày:
Chẳng lẽ ông ta yêu thầm ông?

Phụt!
Chuyện mình chưa làm, tại sao lại phải thừa nhận?

Bà nghĩ rằng tôi sẽ tin những lời ấy à?
Hoắc Thiệu Hằng bật cười chế nhạo:
Bà và Đàm Đông Bang mà có phẩm chất đạo đức khiến Hồng Khang Toàn nể phục, thì có lẽ nhân dân cả nước cũng ‘nể phục’ hai người luôn. Nếu vậy, hai người đã chẳng cần phải gian lận trong tuyển cử nữa, kiểu gì cũng trúng cử đường đường chính chính.

Hai con ngươi của Đàm Đông Bang suýt lòi ra ngoài:
Thiếu tướng Hoắc, mấy chuyện này không thể nói linh tinh được! Tôi và Hồng Khang Toàn chẳng có quan hệ gì cả! Tôi thừa nhận lần đầu, anh ta có quan hệ với vợ tôi… Không, có liên quan, vợ anh ta và vợ tôi là bạn bè thân thiết, có lẽ anh ta nể mặt vợ mình nên mới giúp chúng tôi một tay.

Tình huống này chỉ có một chút khả năng, nhưng sẽ không vượt quá một phần nghìn.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống ghế đối diện ông ta, nói thẳng vào chủ đề chính:
Đàm Đông Bang, vì sao Hồng Khang Toàn lại gian lận tuyển cử giúp ông? Ông cho ông ta lợi ích gì?

Đàm Đông Bang sửng sốt, ánh mắt lập lòe, không dám nhìn vào mắt Hoắc Thiệu Hằng, lúng túng nói:
Tôi không biết cậu đang nói cái gì. Từ đầu tới cuối tôi đều chẳng hay biết gì cả.

Phòng thẩm vấn Đàm Đông Bang ở đối diện phòng thẩm vấn Thái Tụng Ngâm.
Khi Hoắc Thiệu Hằng đi vào, Đàm Đông Bang đã ngồi ở ghế.
Trước câu nói ấy của Hoắc Thiệu Hằng, Thái Tụng Ngâm tức giận không nói nên lời.

Bà không nói à? Được, tôi sẽ hỏi Đàm Đông Bang. Ông ta là người từng làm việc lớn, hiểu rõ câu ‘người làm chuyện lớn không để bụng chuyện cỏn con’. Đợi ông ta nói rồi, bà sẽ biết cơ hội cuối cùng để được giảm hình phạt của bà không còn nữa.
Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy:
Bà suy nghĩ cho kỹ đi, tôi đi thẩm vấn Đàm Đông Bang.

Mới chỉ bị giam mấy ngày thôi, vậy mà Đàm Đông Bang thường ngày luôn nho nhã nay đã ỉu xìu, bốc mùi như dưa muối mùa đông vậy. Mái tóc bóng nhẫy, từng sợi từng sợi bết vào nhau rũ xuống vầng trán mỡ màng.
Có lẽ mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, quầng mắt của ông ta thâm xì, mặt cũng xọp đi, chỉ còn lại xương gò má cao ngất, trông rất giống mấy bà bán thức ăn đanh đá ở chợ.
Khóe môi Thái Tụng Ngâm khinh thường nhếch lên:
Thiếu tướng Hoắc, anh nói vậy tục quá. Chẳng lẽ không thể vì Hồ9ng Khang Toàn nể phục trước phẩm chất của tôi và Đàm Đông Bang, nên mới tự động làm việc cho chúng tôi à? Cái chuyện mua chuộc này, chúng tôi6 không bao giờ làm.

Tất nhiên bà ta có làm, nhưng dưới góc nhìn của bà ta đó không gọi là
mua chuộc
, mà gọi là trao đổi lợi ích. <5br>
Tuyển cử chẳng phải là một hình thức trao đổi lợi ích quy mô lớn được pháp luật cho phép hay sao? Mà bọn họ còn chưa kịp cho Hồng Khang Toàn lợi ích kìa, nên Thái Tụng Ngâm không hề thấy thẹn với lương tâm.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.