Chương 1916: Đừng có được nể mặt còn bất chấp thể diện


Hoắc Thiệu Hằng thở dài lắc đầu:
Ông và Hồng Khang Toàn học cùng một thầy đấy à? Hay huấn luyện ở cùng một trung tâm? Cái cớ hai người lấy gi8ống nhau như đúc.


Đều là bị người khác hãm hại cả, còn bọn họ thì trong sạch, không biết gì hết.
Năm lần bảy lượt bị bọn họ ghép đôi với đứa con gái ngớ ngẩn của mình, dù Hoắc Thiệu Hằng được dạy dỗ tử tế và có năng lực kiềm chế tốt đến đâu cũng không chịu đựng nổi.
Anh lạnh mặt đi.
Biết mình không phải chết, Đàm Đông Bang dần bình tĩnh lại. Ông ta chống mặt bàn ngồi thẳng người lại, khẽ gật đầu:
Được, tôi nói. Nhưng cậu phải nhớ kỹ lời cam kết của mình đấy.

Nói xong ông ta còn tức giận thay con gái:
Niếp Niếp một lòng yêu thương cậu, vậy mà cậu lại đối xử với bố mẹ nó thế này ư?

Đàm Đông Bang cứng họng nhìn trân trân về phía Hoắc Thiệu Hằng, có thể thấy rõ tia máu vằn đỏ trong mắt ông ta.
Giọng Hoắc Thiệu Hằng càng ngày càng nghiêm nghị:
Hồng Khang Toàn hết thuốc chữa rồi, sau lưng lão là người Nhật Bản. Nhiễu loạn trật tự quốc gia, nhúng tay gian lận cuộc tổng tuyển cử, giết nhân viên công vụ, bán đứng bí mật quốc gia. Mỗi tội lão ta phạm phải cũng đủ khiến lão ta chết vài lần rồi! Đàm Đông Bang, ông vẫn muốn hợp tác, bao che loại người này và chết chung với lão ta ư?

Đàm Đông Bang sụp đổ hoàn toàn. Ông ta rên rỉ những tiếng nho nhỏ rồi đột nhiên ôm đầu, hét lên:
Không! Không! Tôi không bán nước! Tôi không cấu kết với địch! Tôi không muốn chết!

Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng nhìn Đàm Đông Bang kêu trời kêu đất một lát rồi mới đổi giọng nhẹ nhàng hơn.

Nếu không vì Hồng Khang Toàn, cùng lắm ông chỉ mang tội mua chuộc để được trúng cử thôi, mà tội đó không đáng chết. Nhưng ông lại định thông đồng bán nước cùng Hồng Khang Toàn thì chắc chắn sẽ là tội chết!

Dù ở quốc gia nào, tội phản quốc cũng chỉ có một con đường chết.
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Ông ta đang trả thù việc ban nãy anh bảo Hồng Khang Toàn yêu thầm ông ta, nên mới nói vậy hòng khiến anh buồn nôn hả?
Hoắc Thiệu Hằng vẫn bình tĩnh quan sá5t nét mặt ông ta để điều chỉnh kế hoạch của mình.
Nhận thấy Đàm Đông Bang sắp không chịu nổi nữa, anh đột nhiên tung ra một câu:
Lần trước cũng là người này giúp ông đúng không? Chẳng qua lần trước người đó giúp ông thông qua Hồng Khang Toàn mà thôi.

Với những tội Đàm Đông Bang phạm phải, nếu không bị xử bắn thì kiểu gì cũng tù chung thân. Nhưng lúc này đây Đàm Đông Bang chỉ cần không bị tử hình là được, còn như Hồng Khang Toàn có chết hay không, chẳng liên quan gì tới ông ta cả?
Thà chết bạn chứ không chết ta, ông ta cũng chỉ bảo vệ bản thân mà thôi!
Đàm Đông Bang thở hồng hộc:
Cậu nói thật chứ? Cậu dám cam đoan không? Chỉ cần tôi nói ra sự thật, cậu sẽ xin cho tôi không phải chết à?

Hoắc Thiệu Hằng chỉ về phía camera:
Trong đây toàn máy ghi âm, ghi hình, nếu như tôi đổi ý, ông có thể nói ra trên tòa án quân sự. Chúng tôi cũng sẽ không lạm dụng tra tấn để hỏi cung.


Chỉ cần ông nói ra sự thật, vạch rõ giới hạn với Hồng Khang Toàn, tôi sẽ xin với tòa án quân sự, để chuyển ông thành nhân chứng.
Hoắc Thiệu Hằng nghiêng người về phía trước, nói khẽ:
Chắc chắn sẽ thoát được tội chết.

Nhưng tội sống khó tha.

Sự thật là như thế!
Đàm Đ3ông Bang sợ đến mức căng cả gân chân. Có đánh chết ông ta cũng không thể hiểu được vì sao người đứng sau giỏi như vậy mà Hoắc Thiệu Hằng còn 9phát hiện ra được?
Nếu đến cả người đứng sau ông ta mà anh cũng biết, thì trên đời này có chuyện gì mà anh không biết nữa chứ?
Đàm Đông Bang bắt đầu thấy tuyệt vọng với thế giới này, cảm xúc cứ mãi bồi hồi bên bờ sụp đổ.
Ánh mắt anh lao tới như một mũi tên ngâm kịch độc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.