Chương 1919: Kết quả của bịa chuyện
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 844 chữ
- 2022-02-19 10:25:31
Cũng vì trước khi trúng cử, người đó không nói bất cứ điều kiện gì nên Đàm Đông Bang mới càng tin tưởng anh ta 8thật sự muốn giúp mình.
Nếu như là lừa đảo thì đã yêu cầu đủ thứ trước khi trúng cử rồi.
Hoắc3 Thiệu Hằng không nói gì thêm, chỉ vùi đầu vào điện thoại của Đàm Đông Bang. Anh bỏ ra tầm nửa tiếng đồng hồ9 tìm kiếm nhưng không tìm được số điện thoại bốn chữ số nào trong lịch sử cuộc gọi của ông ta.
Có dãy số này thật hay là chính ông ta phát điên vì cuộc tổng tuyển cử nên đã tự tưởng tượng ra dãy số thần bí và một người thần bí?
Hoắc Thiệu Hằng ngước lên nhìn Đàm Đông Bang, để điện thoại của ông ta lên bàn, bình tĩnh nói:
Trong điện thoại của ông không có bất cứ ghi chép nào cho thấy ông từng gọi cho số điện thoại này, cũng như không có bất kỳ ghi chép nào chứng minh số đó đã gọi cho ông cả. Sao hả? Vẫn không chịu nói thật à? Kết quả của việc nói dối ở chỗ tôi rất thảm đấy.
Tôi không nói dối!
Đàm Đông Bang nóng ruột, cầm luôn điện thoại lên, mở lịch sử cuộc gọi ra:
Mấy hôm trước, chính là ngày tổng tuyển cử, tôi còn gọi điện thoại cho người đó mà!
Cậu nhất định phải đi hỏi ông ta đấy! Hỏi rồi cậu sẽ biết lời tôi nói có phải thật hay không!
Khi bị dẫn đi, Đàm Đông Bang còn không ngừng kêu gào.
Nhưng sau khi ra khỏi phòng thẩm vấn của Đàm Đông Bang, Hoắc Thiệu Hằng lại không đi tìm Hồng Khang Toàn mà lại tới phòng thẩm vấn của Thái Tụng Ngâm.
Khi một cán bộ nữ của Cục tác chiến đặc biệt dẫn Thái Tụng Ngâm tới, bà ta căng thẳng như chim sợ càng cong.
Ông ta nhớ rõ mình đã từng gọi rất nhiều lần cho số điện thoại đó, mà trên điện thoại cũng có cả lịch sử gọi đi và gọi đến. Nhưng khi mở lịch sử cuộc gọi, dù có tìm thế nào ông ta cũng không tìm được thứ gì có liên quan đến số điện thoại ấy.
Giống như tất cả đều chỉ là ông ta tưởng tượng ra vậy…
Sao có thể thế được? Sao có thể chứ? Rõ ràng là tôi đã gọi rất nhiều lần mà… Tôi nhớ rõ ràng…
Đàm Đông Bang ôm đầu kêu lên.
Không co6́ trong lịch sử gọi đến, cũng không có trong lịch sử gọi đi.
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày.
Lời Đàm5 Đông Bang nói có tin được không?
Nếu ăn ngay nói thật, liệu có phức tạp hóa vấn đề không?
Lúc này Thái Tụng Ngâm cũng không biết, Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi đã phát hiện bà ta ngấm ngầm bôi nhọ bọn họ nên vẫn muốn giấu giếm.
Hoắc Thiệu Hằng mất kiên nhẫn, chìa bài viết hôm đó đã chuẩn bị từ trước ra:
Là vì cái này à?
Thứ ông ta luôn nghĩ là tồn tại bỗng dưng mất ngọn nguồn đã khiến ông ta bắt đầu nghi ngờ về tính chân thực của ký ức.
Tôi thề! Tôi thật sự có gọi điện thoại! Người đó còn cho tôi biết rất nhiều chuyện liên quan tới Hồng Khang Toàn! Chẳng lẽ tôi còn có thể tự nghĩ ra được ư?
Đàm Đông Bang nóng ruột tới mức muốn túm lấy tay Hoắc Thiệu Hằng:
Cậu hãy tin tôi! Không tin cậu có thể đi hỏi Hồng Khang Toàn! Tôi không tin lão ta có thể mơ cùng giấc mơ với tôi!
Thấy Đàm Đông Bang đã bị kích thích tới mức nói năng không mạch lạc, Hoắc Thiệu Hằng mới bán tín bán nghi cất điện thoại của ông ta đi, đứng dậy:
Ông đi nghỉ ngơi trước đi, tôi đi hỏi Hồng Khang Toàn.
Thấy dáng vẻ đã liệu sẵn của Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng Thái Tụng Ngâm chùng xuống. Thầm nghĩ chắc chắn cái tên Đàm Đông Bang không có cốt khí này đã khai hết, bà ta bèn nói:
Tôi nói, tôi nói hết. Nhưng tôi vẫn giữ câu nói khi trước, tôi không bảo Hồng Khang Toàn đi giết người, tôi chỉ nói với ông ta là blogger kia uy hiếp con gái tôi, nhất định phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ thôi.
Đang yên đang lành sao blogger đó lại uy hiếp con gái bà?
Hoắc Thiệu Hằng vô cảm cúi đầu viết lên bản ghi chép.
Thái Tụng Ngâm cứng họng không biết có nên nói hay không?
Đó là bài viết Cố Niệm Chi ngẫu nhiên phát hiện ở chỗ blogger
Vườn hoa Churchill
, một bài miêu tả những chuyện không thể nói có liên quan tới Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng.
Tất nhiên không phải tất cả mà chỉ có những ý chính thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.