Chương 1957: Không có công lao cũng có khổ lao


Chủ tịch Long ngồi trước bàn làm việc, nhìn đơn từ chức và đơn ứng tuyển của trợ lý Dương trước mặt, khẽ thở dài một tiếng.
Trợ lý Dương hối lỗi:
Chủ tịch Long, tôi biết tôi đã quá sai lầm, tôi cũng không dám xin ông tha thứ. Tôi chỉ mong ông có thể 3niệm tình tôi đã theo ông mười năm mà cho tôi một con đường sống. Tôi sẽ từ chức ở Phòng Thư ký, đây là cái giá mà tôi nhất định 9phải trả cho sai lầm của mình.


Anh ta đã theo Chủ tịch Long mười năm nay, không có công lao cũng có khổ lao. Huống hồ an6h ta thực sự có năng lực, nếu không cũng sẽ không thuận lợi thông qua vòng một, vòng hai phỏng vấn ở Bộ Ngoại giao. Nhưng anh ta 5muốn thuận lợi nhận chức ở Bộ Ngoại giao thì vẫn cần thông qua Chủ tịch Long.

Nếu như Chủ tịch Long không ký tên vào đơn xin việc của anh ta, anh ta sẽ không thông qua được kiểm tra chính trị của Bộ Ngoại giao.
Vả lại Bộ Ngoại giao cũng không phải là đơn vị có quyền lực thực tế, không béo bở gì, kém xa Phòng Thư ký Quốc hội.
Cục trưởng Cục châu Á nói:
Việc gấp phải biết linh động, để cậu ta tới Đại sứ quán Ấn Độ một thời gian, sau đó mới điều chuyển quay lại đào tạo.

...
Cục trưởng Cục Ngoại giao châu Á thuộc Bộ Ngoại giao là anh khóa trên ngày xưa của anh ta, nhìn thấy đơn xin việc và thỏa thuận thôi việc của anh ta cũng không nói gì, kí tên vào sau đó bảo người dẫn anh ta đi làm thủ tục.
Sau khi anh ta đi rồi, thư ký của Cục trưởng mới nhỏ giọng nói:
Cục trưởng, nghe nói là anh ta có mâu thuẫn với đồng nghiệp ở Quốc hội nên mới bị thỏa thuận thôi việc...


Ừ, tôi biết rồi.
Cục trưởng thản nhiên gật đầu:
Chẳng còn cách nào cả, chỗ chúng ta đang thiếu người mà, có ai chịu tới Đại sứ quán ở Ấn Độ đâu, ít nhất thì cậu ta cũng đồng ý đi.


Tôi nhất định sẽ không làm thế! Nhất định sẽ không!
Trợ lý Dương nức nở rơi nước mắt nhận sai:
Nếu như ông không phản đối, tôi sẽ đi nhận lỗi với Cố Niệm Chi ngay bây giờ! Tôi sẽ công khai xin lỗi. Tôi chỉ nhất thời mắc sai lầm mà thôi. Cô ấy ưu tú như vậy, tôi sợ cô ấy sẽ thay thế tôi...

Đây chính là lời thật lòng của anh ta.
Chủ tịch Long mềm lòng, ký tên lên đơn xin:
Được rồi, không cần phải công khai xin lỗi nữa đâu, cũng không cần tới đơn xin thôi việc, tôi sẽ bảo người đăng thông báo cậu thỏa thuận thôi việc.

Lại qua thêm một ngày nữa, ngày mai chính là ngày đoàn thăm viếng của Chủ tịch Long khởi hành.
Cố Niệm Chi lái chiếc Ferrari màu đỏ của mình vào trong tòa cao ốc Quốc hội.
Giờ cơm trưa, điện thoại nội bộ của cô vang lên.
Ít nhất ngày nào ông còn ngồi trên vị trí Chủ tịch thì ngày đó ông sẽ không cho trợ lý Dương cơ hội để phát triển.
Từ trước tới giờ Chủ tịch Long luôn là người có tính tình tương đối ôn hòa, sẽ không ép người ta tới bước đường cùng.
Vì thế ông ta chỉ cảnh cáo trợ lý Dương:
Cậu hãy nhớ kỹ bài học kinh nghiệm lần này. Sống nên rộng lượng một chút, thái độ phải chính trực, cạnh tranh thì phải dựa vào năng lực của bản thân. Cậu là người có năng lực, tuyệt đối đừng đi đường vòng.

Chủ tịch Long không mấy bằng lòng để trợ lý Dương tiếp tục ở lại trong hệ thống. Có điều, ông cũng biết, nói trắng ra thì vấn đề của trợ lý Dương cũng chỉ là lòng dạ hẹp hòi, gây khó dễ cho nhân viên dưới quyền chứ không phải là vấn đề gì to tát cả.
Không có ai hoàn hảo, cần gì phải cạn tàu ráo máng với anh ta chứ?
Vả lại, anh ta cũng đã nghỉ việc ở Phòng Thư ký Quốc hội tới làm ở Bộ Ngoại giao, sự phát triển sau này sẽ chịu hạn chế rất lớn.
Thỏa thuận thôi việc cũng chỉ dễ nghe hơn sa thải một chút thôi, đương nhiên không thể so với tự mình từ chức được, như vậy thì hi vọng được thăng chức ở Bộ Ngoại giao của trợ lý Dương thật sự xa vời.
Trong lòng trợ lý Dương run lên nhưng không đấu tranh gì, chỉ gật đầu nói:
Vâng, cảm ơn Chủ tịch Long giơ cao đánh khẽ, tôi sẽ nhớ kỹ ân đức này của ông.

Trợ lý Dương cầm đơn xin việc đã được Chủ tịch Long ký tên tới Bộ Ngoại giao.
Người mới vào Bộ Ngoại giao đều được yêu cầu ngoại trú một khoảng thời gian. Nhưng mọi người đều chỉ muốn đi tới quốc gia phát triển, những quốc gia khác không có điều kiện tốt như Đế quốc Hoa Hạ thì lại không có nhiều người muốn đi lắm, có người còn mong có thể giải quyết bằng cách bốc thăm nữa.
Lần này Đại sứ quán Ấn Độ thiếu nhiều người, Bộ Ngoại giao mới vội vàng tuyển người bổ sung, đặc biệt là vì chuyến viếng thăm của Chủ tịch Long.

Cũng phải. Hơn nữa anh ta đã theo Chủ tịch Long nhiều năm rồi, phái anh ta tới Đại sứ quán Ấn Độ sắp xếp hội nghị lần này có lẽ là làm ít công nhiều.
Thư ký gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Luật sư Cố, có mấy người Nhật Bản nói muốn tìm cô, bọn họ đang ở sảnh lớn tầng một tòa cao ốc Quốc hội.


Cố Nhiệm Chi không vui hỏi:
Bọn họ có hẹn trước không? Nếu như không hẹn trước thì bảo bọn họ xếp hàng đợi đi.



Luật sư Cố, tôi đã hỏi rồi, bọn họ nói không hẹn trước, nhưng lại nói là tới từ quỹ ‘Thiên sứ nhân gian’ đến để xin lỗi cô, còn có món đồ muốn tự tay giao cho cô.


Cố Niệm Chi nhíu mày lại:
Không cần phải xin lỗi đâu, tôi đang kiện nên không tiện xuất hiện trước mắt bọn họ. Anh mời bọn họ về đi.


Nhân viên lễ tân buông điện thoại xuống, nói với mấy người Nhật Bản đang cúi đầu khom lưng trước mặt:
Xin lỗi, luật sư Cố của chúng tôi nói cô ấy không tiện gặp mặt mọi người.


Một người Nhật Bản nói bằng tiếng Hoa ngọng nghịu:
Xin hãy nói với luật sư Cố, nhất định! Có một thùng đồ, ba của luật sư Cố, để lại, phải tự tay giao cho, cô ấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.