Chương 197: Ở bên anh (3)


Trong lòng Cố Niệm Chi rối hết cả lên, căng thẳng đến mức phát run cả người nhưng vẫn không dám dựa vào sau lưng.

Nếu cô dựa vào thật thì Hoắc thiếu sẽ nghĩ gì về cô?


Sao cháu không ăn? Mặt đỏ vậy, lại lên cơn sốt à?


Hoắc Thiệu Hằng vừa nói chuyện với Tiết Tịnh Giang nhưng vẫn vừa chú ý đến vẻ mặt của Cố Niệm Chi, thấy hai gò má của cô ửng lên thì vội vàng sờ trán cô.

Đúng là hơi nóng thật.

Tiết Tịnh Giang ngồi phía bên kia của Hoắc Thiệu Hằng giật thót mình, thầm nói bà cô ơi, em đừng có ốm ngay lúc này đấy. Khó khăn lắm mấy anh em mới hẹn được Hoắc thiếu một bữa, nếu cô ấy mà ốm thì chắc chắn Hoắc thiếu sẽ về luôn mất...


Có phải điều hòa trong phòng nóng quá không? Tôi sai người hạ xuống nhé?
Tiết Tịnh Giang đứng dậy, hỏi Cố Niệm Chi:
Em có muốn uống chút sữa bò nóng không? Cô em gái nhỏ nhắn đáng yêu như vậy thì chỉ có sữa bò mới phù hợp thôi.


Cố Niệm Chi cảm thấy mình sắp xấu hổ đến chết rồi. Cô nghiêng đầu sang, hơi tránh tay của Hoắc Thiệu Hằng, cố gắng kiềm chế con tim đang đập thình thịch của mình, cười nói với Tiết Tịnh Giang:
Anh Tiết, em không sao đâu ạ, nhưng mà cho em một cốc sữa bò nóng cũng được.


Tiết Tịnh Giang thở phào nhẹ nhõm, bật ngón tay cái với cô:
Anh thích cô em rồi đấy, sau này em gặp chuyện gì ở thủ đô thì cứ việc tìm anh Tiết nhé!



Tìm tên ngốc họ Tiết nhà cậu làm gì? Có cô nàng nào tìm cậu mà không bị đẩy lên giường luôn đâu?


Cửa phòng bao bị người ta đẩy ra, tiếng cười sảng khoái của ba người đàn ông truyền tới, sau lưng còn có ba cô gái xinh đẹp, đoan trang.

Tiết Tịnh Giang quay đầu nhìn lại, thấy ba người bạn từ nhỏ đã tới thì vội bước đến chào hỏi:
Có em gái nhỏ ở đây, các cậu cũng đừng có nói chuyện mặn mòi như thế, cẩn thận Hoắc thiếu cho mấy cậu ăn đạn đấy!


Hoắc Thiệu Hằng cười khẽ, đứng lên, từ chỗ ngồi đứng dậy, dáng vóc quân nhân thẳng tắp, nói với ba người đàn ông trước cửa:
A Phi, Thiên Quần, Tử Kỳ, chào các cậu, lâu rồi không gặp.



Ôi trời! Đúng là Hoắc thiếu đến thật kìa!
Thôi Bách Phi, Bạch Thiên Quần và Hồng Tử Kỳ đều vui mừng bắt tay anh, vừa cười nói:
Được lắm, lần này có thể bắt tay với vị Thiếu tướng trẻ tuổi nhất của Đế quốc Hoa Hạ chúng ta, chắc chắn tôi sẽ không rửa tay suốt một tháng!



Cậu thôi đi! Chỉ giỏi chém gió!
Tiết Tịnh Giang cười vui vẻ bước đến, vừa bảo nhân viên phục vụ ở cửa phòng bao đưa đồ ăn lên vừa bắt đầu giới thiệu:
Hoắc thiếu, bao nhiêu năm cậu không về rồi, cậu không biết chuyện của mấy người bọn tôi đúng không?



Ừ, cậu nói nghe thử đi.
Hoắc Thiệu Hằng liếc Cố Niệm Chi, thấy cô cũng đứng dậy thì kéo cô đứng bên cạnh anh.

Tiết Tịnh Giang bèn chỉ vào cô gái mặc áo khoác thắt eo lông cừu màu tím bên cạnh Thôi Bách Phi:
Đây là vợ Bách Phi, bọn tớ cũng gọi cô ấy là chị Thôi nhỏ.
Rồi chỉ vào cô gái mặc áo nhung màu đỏ đứng sau lưng Bạch Thiên Quần:
Đây là vợ chưa cưới của Thiên Quần, Tiết Hân Nhiên, cũng là em họ của tớ, năm nay mới đính hôn, sang năm sẽ chính thức kết hôn.
Cuối cùng, anh ta chỉ vào cô gái mặc áo khoác nhung màu trắng bên cạnh Hồng Tử Kỳ:
Cô ấy là bạn gái của Tử Kỳ, tên là Quách Huệ Ninh, tốt nghiệp khoa Luật trường Đại học B, là Giám đốc Pháp chế trong tập đoàn Hồng thị, là một đôi trời sinh với Tử Kỳ đấy ha ha ha ha!


Hoắc Thiệu Hằng gật đầu với họ:
Hân hạnh gặp mặt.



Em bé này là ai vậy? Trông yêu kiều, xinh đẹp, đáng yêu quá!


Quách Huệ Ninh, bạn gái của Hồng Tử Kỳ, là một người hay nói, lại học Luật, dù gia thế bình thường, nhưng bản thân lại vừa thông minh vừa chăm chỉ cố gắng. Cuối cùng, cô ấy cũng nhận được sự đồng ý của người cầm quyền của nhà họ Hồng, chính thức trở thành bạn gái Hồng Tử Kỳ, cậu công tử nhà giàu nổi tiếng trong thành phố này.

Cô ấy tươi cười nhìn về phía Cố Niệm Chi, cảm thấy dáng vẻ của cô bé này không tầm thường chút nào, trang phục trên người đều là hãng nổi tiếng cả, nhưng cũng không quá đắt đỏ. Không giống vài người, mặc đồ lên người mà như kiểu quần áo trùm người, chứ không phải người mặc quần áo. Có lẽ, gia thế của cô ấy cũng không phải hạng xoàng.

Hoắc Thiệu Hằng nắm tay Cố Niệm Chi, khẽ mỉm cười giới thiệu cô với bọn họ:
Là đứa bé nhà tôi, họ Cố, cứ gọi cô ấy là Tiểu Cố là được rồi!


Giống y như vừa giới thiệu với Tiết Tịnh Giang lúc nãy.

Nhưng mọi người trong phòng bao này đều là những người tinh tường cả.

Nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu không rõ ràng như vậy thì ít nhất họ cũng khẳng định được hai điều.

Thứ nhất, quan hệ của cô gái nhỏ này với Hoắc Thiệu Hằng không phải bình thường, dù không mang họ Hoắc nhưng Hoắc thiếu cũng đã dùng chữ
trong nhà tôi
để nói về cô.

Thứ hai, Hoắc thiếu rất xem trọng cô gái nhỏ này, hơn nữa còn rất có ý bảo vệ cô. Cứ nhìn vào việc anh còn chẳng nói tên cô ấy ra mà chỉ nói họ Cố là đã đủ hiểu bảo vệ nghiêm ngặt thế nào rồi.

Nhưng dù trong lòng họ hiểu được hai điều đó thì cũng chẳng ai ăn no rửng mỡ mà đi hỏi lại Hoắc Thiệu Hằng.

Nếu anh đã giới thiệu thân phận Cố Niệm Chi qua loa như vậy thì họ cứ vờ như không biết đi. Tất cả đều tươi cười ngồi vào bàn tròn làm từ gỗ tử đàn có khảm xà cừ.

Vốn mọi người nên ngồi một nam một nữ đan xen nhau, nhưng vì Tiết Tịnh Giang không mang theo cô nàng nào cả, thân phận của Cố Niệm Chi lại không rõ ràng nên mọi người cố tình đổi vị trí ngồi.

Vì Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở vị trí đầu tiên, bên phải anh là Cố Niệm Chi, bên trái là Tiết Tịnh Giang, vị trí bên cạnh Cố Niệm Chi đã bị Quách Huệ Ninh cướp mất. Hai cô gái ngồi cạnh nhau chắc chắn sẽ tốt hơn là một người đàn ông xa lạ ngồi bên cạnh Cố Niệm Chi.

Thấy mọi người sắp xếp chỗ ngồi như vậy, Hoắc Thiệu Hằng cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nhìn nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên.


Hôm nay đón gió tẩy trần cho Hoắc thiếu, đúng lúc Cửu Lâu Phong Nguyệt của chúng tôi có chuẩn bị món Phật nhảy tường mừng đón Giáng sinh. Người bình thường thì phải đặt trước nửa năm đấy, nhưng lần này vì sự trở lại của Hoắc thiếu, tôi sẽ phá lệ, mời mọi người thưởng thức!
Tiết Tịnh Giang mỉm cười chỉ món ăn đang bốc hơi nghi ngút trong chiếc âu tròn kiểu cổ:
Món này được phòng bếp hầm suốt một ngày một đêm đấy, mọi người nếm thử đi!



Phật nhảy tường tổng cộng có hơn mười loại nguyên liệu nấu ăn, theo thứ tự là hải sâm, bào ngư, vi cá, ngao khô, môi cá, yếm ba ba, gân nai, trứng chim bồ câu, lưỡi vịt, bong bóng cá, hoa giao, cồi ngao, chim bồ câu, xương sườn, trai, chân giò hun khói, dạ dày heo, đùi dê, móng, gân, nấm đông cô, măng mùa đông, vân vân. Sau đó chiên, xào, hầm, rán riêng các nguyên liệu ra rồi xếp những nguyên liệu này thành từng tầng trên một vò rượu Thiệu Hưng, thêm nước dùng và rượu gia vị, dùng lá sen bịt kín miệng vò rồi hầm trên lửa. Hội quán chúng tôi đã dùng lửa cháy từ gỗ Bạch Yên để hầm từ từ, hầm suốt một ngày một đêm mới được món Phật nhảy tường nồng đậm tươi ngon lại đầy đủ dinh dưỡng thế này!
Tiết Tịnh Giang đắc ý giới thiệu với mọi người món ăn nổi tiếng trong hội quán của anh ta.

Sau khi anh ta nói xong, nhân viên phục vụ mới bước đến mở cái nắp bằng lá sen kia ra.

Một mùi hương thơm nồng thuần khiết của món ăn bỗng ngập tràn trong phòng bao.


Nào, nào, nào, mọi người ăn thử xem!


Tiết Tịnh Giang cầm một cái thìa lên bảo mọi người cùng ăn.

Tuy rằng sáng nay Cố Niệm Chi đã ăn rất no rồi nhưng lúc này cũng không kìm được mà muốn ăn thêm.

Cô liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, đưa bát của cô cho Tiết Tịnh Giang.

Tiết Tịnh Giang vội nói:
Chén đầu tiên không ngon lắm, để tôi ăn trước. Phần ngon là bên dưới, đó gọi là tinh hoa lắng đọng.


Hồng Tử Kỳ nghe vậy thì cười mắng:
Được đó, cái tên ngốc họ Tiết kia! Giờ lấy lòng Tiểu Cố ghê nhỉ, gì cũng nói thật! Năm trước, tôi đến ăn món Phật nhảy tường này của chỗ cậu, cậu lại nói bát đầu tiên là ngon nhất khiến cho tôi lần nào cũng sẽ ăn bát đầu tiên! Thì ra là cậu vẫn luôn lừa tôi!


Tiết Tĩnh Giang cười ha ha:
Nom cái tính tình của cậu kìa! Không lừa cậu thì lừa ai hả? Tôi nói cho cậu biết, cậu cũng chỉ xứng đáng ăn phần da mỡ nổi lên bên trên thôi nhé!


Bạch Thiên Quần cũng không nhịn được cười, liếc mắt ra hiệu cho Thôi Bách Phi. Hai người cầm một chai Mao Đài ba mươi năm đến mời Hoắc Thiệu Hằng:
Hoắc thiếu, bao nhiêu năm không gặp, nhớ cậu quá đi mất! Chai Mao Đài này là anh em cố tình giữ lại cho cậu đấy! Lúc đầu, khi họ vừa cất chai Mao Đài này thì nó cũng chỉ mới được hai mươi năm thôi, chớp mắt một cái đã đến ba mươi năm rồi.


Hoắc Thiệu Hằng khẽ mỉm cười, nâng ly lên:
Vậy tôi cạn trước!


Anh uống một hơi cạn sạch, mùi hương thuần khiết và hơi nóng của Mao Đài tản ra khắp người anh, Cố Niệm Chi vừa ngửi thấy đã say.

Cô khẽ mím môi, lặng lẽ nhìn chai rượu Mao Đài kia.

Cô lớn đến chừng này rồi nhưng chưa từng uống rượu thật bao giờ.

Bạch Thiên Quần và Thôi Bách Phi thấy Hoắc Thiệu Hằng uống trước cũng vội vàng uống hết ly của mình với anh.

Hết một tuần rượu, Tiết Tịnh Giang cũng đã múc đầy món Phật nhảy tường vào trong bát nhỏ trước mặt mọi người.

Trong bát của Cố Niệm Chi đầy những gì tinh túy nhất.

Hoắc Thiệu Hằng đưa cho cô một cái thìa:
Ăn đi, cháu vừa ốm dậy, phải tẩm bổ một chút!



A? Tiểu Cố ốm à? Em bị bệnh gì?
Quách Huệ Ninh nghe thấy vậy thì vội nói:
Thảo nào sắc mặt em tái nhợt như thế, là do thân thể bị suy nhược sao?


Cô ấy biết những tiểu thư nhà giàu có gia thế thế này thường uống thuốc bổ như ăn cơm vậy.

Cố Niệm Chi cười lắc đầu:
Em chỉ bị ngấm lạnh nên phát sốt thôi ạ! Từ hôm qua em đã đỡ rồi, chỉ là không muốn ăn lắm thôi. Nhưng món Phật nhảy tường của anh Tiết hôm nay làm em khỏe hẳn ấy, dạ dày của em phải nhờ cả vào nó rồi!


Giọng nói của Cố Niệm Chi rất mềm mại, hơn nữa không có vẻ kiêu ngạo bẩm sinh của mấy cô tiểu thư con nhà giàu. Từng câu từng chữ của cô đều rất rõ ràng, đầy đủ, nhẹ nhàng chặn đứng sự sắc bén trong câu hỏi của Quách Huệ Ninh.

Chỉ với một câu nói này thôi nhưng đã khiến cả Thôi Bách Phi, Bạch Thiên Quần và Hồng Tử Kỳ ngồi đó đều phải nhìn cô bằng ánh mắt khác.

Tiết Tịnh Giang đã sớm bị thu phục bởi gương mặt của Cố Niệm Chi rồi, giờ lại bị thuyết phục bởi câu trả lời khéo léo của cô nữa, bèn vội nói:
Vậy à, vậy thì anh sẽ gọi thêm một phần Phật nhảy tường nữa nhé! Hôm nay phải bồi bổ cho Tiểu Cố mới được!


Cố Niệm Chi vội xua tay:
Không cần, không cần đâu ạ! Em ăn một bát này là đủ rồi!



Anh Tiết của cháu đã nghĩ cho cháu như thế thì cứ nghe theo đi!


Hoắc Thiệu Hằng vẫn khoác tay lên lưng ghế của Cố Niệm Chi, lẳng lặng nói.

Cố Niệm Chi không từ chối được, đành nói với Tiết Tịnh Giang:
Vậy là mọi người đều có lộc ăn cả, cảm ơn anh Tiết ạ!


Một phần Phật nhảy tường nữa nhanh chóng được mang vào.

Cố Niệm Chi vẫn ăn phần dưới cùng.

Ăn hết hai bát Phật nhảy tường này xong, Cố Niệm Chi không thể ăn thêm gì nữa.

Chị Thôi nhỏ, vợ của Thôi Bách Phi thấy vậy thì mỉm cười rời khỏi bàn ăn:
Em ăn no rồi, muốn sang bên đó ngồi một lát.
Sau đó cô lại hỏi Cố Niệm Chi:
Tiểu Cố, em có muốn sang bên kia ngồi nghỉ với chị chút không?


Cố Niệm Chi mong còn chẳng được ấy chứ, cô đồng ý ngay:
Em cũng no rồi, để em sang học hỏi chị Thôi nhỏ ạ!


Tiết Hân Ninh, vợ chưa cưới của Bạch Thiên Quần và bạn gái Quách Huệ Ninh của Hồng Tử Kỳ cũng rời bàn đi theo, bốn người bước sang phòng karaoke phía sau bình phong để tán gẫu.

Hoắc Thiệu Hằng ngồi nghe mấy người kia kể chuyện những năm vừa rồi.

Cố Niệm Chi ngồi nghiêng người trên ghế sofa sau bình phong, cười nói:
Ôi, em bị no chướng cả bụng này. Món Phật nhảy tường của anh Tiết ngon quá, ăn không dừng được.



Em may mắn đấy, bọn chị toàn nhờ phúc của em thôi!
Chị Thôi nhỏ cười hi hi nói:
Năm trước, muốn đặt trước còn phải rút thăm cơ. Tên ngốc họ Tiết đó biết kinh doanh thật. Cậu ta chơi cái chiêu 'Hungry Marketing' đó thuần thục vô cùng, cả thủ đô cũng chỉ có mười quán ăn làm món Phật nhảy tường thôi, nhưng đều bị món Phật nhảy tường chỗ anh ta cướp hết.


Mấy người họ nói chuyện kinh doanh, Cố Niệm Chi cũng không tiện xen vào, chỉ tười cười ngồi bên cạnh lắng nghe, không xen vào, dáng vẻ rất yên tĩnh.

Chị Thôi nhỏ cũng không định thờ ơ với Cố Niệm Chi, hơn nữa, mục đích Thôi Bách Phi đưa cô ấy theo chính là để trò chuyện với Cố Niệm Chi. Cô ấy suy nghĩ một lát rồi khẽ hỏi cô:
Tiểu Cố, năm nay em bao nhiêu tuổi?



Tháng mười này em vừa tròn mười tám tuổi ạ!
Cố Niệm Chi nâng bình trà lên rót cho họ:
Các chị thì sao?


Nếu đã hỏi về vấn đề tuổi tác thì ai cũng như nhau, đều phải nói cả.

Tính ra, ở đây Quách Huệ Ninh nhiều tuổi nhất, đã hai mươi tám tuổi rồi, bằng tuổi Hồng Tử Kỳ. Chị Thôi nhỏ mới hai mươi lăm, Tiết Hân Nhiên hai mươi ba, nhưng cũng đều lớn hơn Cố Niệm Chi.


Em còn nhỏ vậy sao? Em học đại học ở đâu?
Quách Huệ Ninh cảm thán:
Chị lớn hơn em tròn mười tuổi rồi cơ đấy!



Chị cũng đã tốt nghiệp thạc sĩ Luật rồi, người phụ nữ thiên tài như chị đừng có cảm thán trước mặt bọn em.
Tiết Hân Nhiên đẩy cô ấy một cái, hỏi Cố Niệm Chi:
Em học ngành gì?


Các cô đều cho rằng Cố Niệm Chi chỉ vừa vào năm nhất Đại học thôi.

Cố Niệm Chi khẽ cười đáp:
Năm nay em vừa tốt nghiệp Đại học, mùa xuân sang năm sẽ tới học Nghiên cứu sinh ở khoa Luật đại học B. Chị Quách, sau này mong giúp đỡ em nhiều hơn ạ!



Ồ? Em mới mười tám tuổi mà đã tốt nghiệp Đại học á?
Chị Thôi nhỏ và Tiết Hân Nhiên vừa mừng vừa sợ. Đây đúng là cô gái vừa có nhan sắc vừa có tài, lại có gia thế còn gì! Hai người vội vàng ngồi sang bên cạnh Cố Niệm Chi, một trái một phải hỏi han cô đủ điều, cảm thấy rất thú vị.

Thậm chí, Tiết Hân Nhiên còn hỏi cô ngay:
Em là người thân của nhà họ Hoắc à? Có bạn trai chưa? Em trai chị năm nay hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp ngành Kinh tế của Đại học B, hôm khác chị giới thiệu cho hai người làm quen với nhau nhé!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.