Chương 2: Trúng chiêu
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1954 chữ
- 2022-02-04 06:29:36
Cố Niệm Chi tươi cười, đi vào trong sảnh cùng Mai Hạ Văn.
Cách đó không xa, Phùng Nghi Hỷ mặc một bộ lễ phục trễ vai màu vàng cam đứng sau khóm cây thủy sinh. Vừa trông thấy cảnh tượng này, khuôn mặt cô ta càng nhăn nhó dữ tợn. Cô ta siết chặt ly rượu trong tay, dùng sức đến nỗi như muốn bóp nát.
Phùng Nghi Sân đẩy em gái,
Đi thôi, cô ta đến rồi.
Phùng Nghi Hỷ một hơi uống cạn ly rượu đang cầm, cố lấy dũng khí, tươi cười đến bên cạnh Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn. Sau đó, cô ta lẳng lặng xoay chiếc nhẫn kim cương trên tay một vòng, vỗ lên phần vai trắng ngần đang lộ ra ngoài của Cố Niệm Chi, vừa đâm xuống thật nhanh, vừa xởi lởi chào hỏi:
Niệm Chi, cậu tới rồi!
Nói xong cô ta ngắm nghía một lượt,
Chậc chậc, không hổ là hoa khôi của khoa Luật đại học C của chúng ta, bộ váy này đẹp thật đấy!
Cố Niệm Chi thấy bả vai mình nhói lên như bị muỗi đốt, nhưng cảm giác ấy biến mất rất nhanh nên không chú ý quá nhiều. Cô đưa hộp nhỏ trong tay ra,
Nghi Hỷ, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!
Trong lúc Phùng Nghi Hỷ nhận hộp quà của Cố Niệm Chi bằng tay phải, chiếc nhẫn kim cương trên tay trái đã âm thầm trở lại vị trí ban đầu từ bao giờ.
Cậu khách sáo quá, đến đây dự sinh nhật mình là tốt rồi, còn quà cáp làm gì? Quan hệ của chúng ta thế nào chứ? Cần gì mấy nghi thức xã giao này!
Phùng Nghi Hỷ tiện tay đưa hộp quà của Cố Niệm Chi cho người giúp việc cầm đi, sau đó kéo tay cô, nháy mắt ra hiệu,
Đến đây, để tớ giới thiệu cho cậu vài người bạn mới. Cậu nhớ anh họ tớ chứ? Anh ấy thích cậu lâu lắm rồi. Hôm nay nể mặt tớ, nói chuyện với anh ấy vài câu, rồi uống chén rượu…
Cố Niệm Chi không từ chối được, đành để cô ta lôi mình ra ngoài.
Trên bãi cỏ sau vườn được trang trí rất nhiều đèn màu rực rỡ, từng tốp khách mời túm năm tụm ba tụ tập về đây trò chuyện cùng nhau, thi thoảng còn bật lên từng tràng cười vui vẻ.
Phùng Nghi Hỷ kéo Cố Niệm Chi đến trước mặt một nhóm gồm năm, sáu gã đàn ông,
Anh họ, đây là Cố Niệm Chi, tài nữ của khoa Luật chúng em! Không chỉ thông minh xinh đẹp, mà cậu ấy còn rất trẻ nữa! Cậu ấy là sinh viên nhảy lớp, mười bốn tuổi vào đại học, năm nay tốt nghiệp vừa tròn mười tám thôi!
Cố Niệm Chi rũ mắt, thật ra cô sinh vào tháng Mười, bây giờ vẫn đang mười bảy tuổi, chưa tròn mười tám.
Mấy gã đàn ông cười ha hả nhìn sang.
Ánh mắt thô bỉ của bọn họ dán chặt vào những đường cong nóng bỏng trên người cô rất lâu.
Cố Niệm Chi cảm thấy không thoải mái, nhưng nể mặt Phùng Nghi Hỷ nên vẫn nán lại, miễn cưỡng gật đầu:
Hân hạnh.
Cô em này được đấy, tươi ngon mọng nước, tao thích.
Kẻ lên tiếng là một gã thanh niên nhuộm tóc đủ màu, mặt mày hèn mọn, thèm thuồng nhìn cô suýt chảy nước miếng.
Dưới ánh đèn màu về đêm, làn da Cố Niệm Chi càng thêm trắng ngần, trông thật sự mềm mại và tinh tế.
Phùng Nghi Hỷ thả tay Cố Niệm Chi ra, những người kia lập tức thấy trên cánh tay trắng muốt của Cố Niệm Chi xuất hiện một vết ghì đỏ ửng.
Nếu có thể đè một cô gái mềm mại như vậy dưới thân mình, mặc sức càn quấy sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?
Mấy gã đàn ông kia còn chưa dùng thuốc đã hăng tiết cả rồi!
Phùng Nghi Hỷ thấy bộ dáng trêu ngươi này của Cố Niệm Chi, gần như không che nổi sự ghen ghét phủ kín nơi đáy mắt.
Cô ta vội vàng dời mắt, cười nói:
Mọi người cứ từ từ nói chuyện, tớ qua bên kia chào hỏi một chút.
Sau đó lập tức bỏ đi.
Cố Niệm Chi cũng muốn đi cùng cô ta, nhưng bị mấy gã đàn ông vây lại.
Cô em, đừng vội đi như thế. Lại đây, uống ly rượu với các anh nào!
Một kẻ tướng tá thô thiển đưa cho cô một ly cocktail.
Cố Niệm Chi biết mình không uống được rượu, nào ngờ tay chân cô đột nhiên mềm nhũn, một cơn ngứa râm ran từ phía bụng dưới nháy mắt xộc thẳng lên trên.
Nếu như bình thường gặp phải loại người thô thiển như gã đàn ông kia, Cố Niệm Chi nhất định sẽ thẳng tay tát một cái. Nhưng bây giờ, khi gã ta ghé sát vào người mình, cô lại ngửi thấy mùi hương nam tính quyến rũ đến khó cưỡng, bất chợt nảy sinh ham muốn nhào vào lòng đối phương.
Tay cô run rẩy, đáy mắt lấp lánh ánh nước dịu dàng. Cô lùi về sau, muốn lên tiếng từ chối, nhưng lời phát ra lại là những âm rung mềm mại mời gọi…
Cô bị trúng tà sao?
Cô nào biết được, nếu người khác rơi vào hoàn cảnh này, chắc chắn cơ thể đã mất không chế từ lâu. Chẳng qua thể chất của cô hơi đặc thù, sức đề kháng mạnh hơn người thường nhiều lần.
Trong lúc nguy cấp, cô cắn thật mạnh vào đầu lưỡi.
Nhờ cơn đau buốt mà dục vọng nơi đáy mắt vơi dần, cả cơn rạo rực trong cơ thể cô cũng được nén xuống. Cô đứng vững lại, mỉm cười nhìn xung quanh,
Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh.
Dứt lời, cô kéo làn váy mềm mại như đuôi cá lên, dứt khoát chạy về phía đám đông trong phòng khách.
Anh họ Phùng Nghi Hỷ ngây người.
Chẳng phải đã nói, cô gái cương liệt cũng sẽ biến thành ả đàn bà dâm đãng à?
Sao lại chạy được vậy?
Hắn ta lập tức đuổi theo. Sau khi tìm thấy Phùng Nghi Hỷ, hắn sốt sắng thông báo, trên trán nhễ nhại mồ hôi:
Không hay rồi, cô bạn học của em bỏ trốn rồi…
Trốn rồi sao?
Phùng Nghi Hỷ hận không thể hắt ly rượu lên mặt anh họ mình,
Anh làm ăn kiểu gì vậy? Chẳng phải anh nói đó là thuốc kích dục cao cấp của nước ngoài sao? Đắt lắm cơ mà?
Phùng Nghi Sân đi tới, thản nhiên mở lời,
Không sao, dù gì làm trong nhà cũng không tiện…
Dứt lời, cô ta nhìn xung quanh một lượt, đúng lúc thấy chiếc váy dạ hội màu xanh tím của Cố Niệm Chi thoáng hiện trong đám đông, chạy về phía cửa ra vào. Cô ta vội chỉ sang bên đó:
Ả muốn chạy kìa, mấy người mau đuổi theo. Dẫn cô ta ra bãi đất hoang ngoài kia, muốn làm gì cũng tiện hơn nhiều…
Đánh dã chiến sao? Anh thích!
Ánh mắt anh họ Phùng Nghi Hỷ sáng rực. Hắn dẫn người đuổi theo, nhưng vừa ra đến cửa lại không thấy Cố Niệm Chi đâu cả.
Chỉ có một con đường duy nhất để rời khỏi khu Đức Hinh. Bọn họ men theo con đường tìm kiếm Cố Niệm Chi, nhưng vẫn mất dấu.
Lạ thật, chẳng lẽ cô ta mọc cánh bay lên trời?
Không được, hôm nay nhất định phải ‘xử’ con nhỏ đó cho bằng được!
...
Cố Niệm Chi không hề ra khỏi khu biệt thự Đức Hinh.
Cô vừa rời biệt thự nhà họ Phùng thì lập tức rẽ sang đường nhỏ, chạy về căn biệt thự nằm giữa khu Đức Hinh của Hoắc Thiệu Hằng.
Cô run rẩy lấy chìa khoá mở cổng chính.
Vừa vào nhà, cô lập tức đóng cửa, ôm người ngồi phịch xuống đất, dựa lưng vào cửa.
Cố Niệm Chi cực kì ghét sự ham muốn của bản thân vừa rồi.
Cứ như mấy trăm năm chưa gặp đàn ông vậy!
Chẳng ai biết được, khi cô trông thấy những gã trai thô thiển kia, đồng thời ngửi được mùi hormone nam tính mạnh mẽ trên người bọn họ, thật lòng chỉ muốn lao đến...
Cô khát khô cả họng. Đương nhiên bây giờ, thứ đói khát hơn chính là cơ thể cô.
Toàn thân cô ướt đẫm…
Dù Cố Niệm Chi đã chỉnh điều hòa xuống nhiệt độ thấp nhất, thậm chí cởi hết quần áo ra vẫn không giảm được cảm giác khô nóng trong người.
Không được, phải tìm bác sĩ.
Nhưng với dáng vẻ này của cô, chỉ sợ vừa nhìn thấy đàn ông đã nhào tới xé áo người ta rồi.
Cố Niệm Chi cười khổ cầm điện thoại, cuối cùng đành phải gọi cho Trần Liệt.
Trần Liệt vốn là bác sĩ thiên tài trẻ tuổi nhất của Bệnh viện Quân đội Đế Quốc, dù bận rộn là vậy nhưng Hoắc Thiệu Hằng nhờ cậy anh chăm sóc cho cô.
Người ở đầu dây bên kia vừa thấy điện thoại của Cố Niệm Chi lập tức bắt máy, cười hỏi:
Ồ, quý hóa quá, cuối cùng em cũng chịu gọi điện thoại cho anh rồi hả?
Anh Trần? Anh có thể đến chỗ em một lúc được không? Em đang ở biệt thự của Hoắc thiếu ở khu Đức Hinh… Em… em… em cảm thấy không thoải mái…
Sao vậy? Nghiêm trọng không?
Trần Liệt vừa nghe điện thoại, vừa chỉnh sửa tài liệu. Sau khi nghe thấy giọng điệu nỉ non, mềm mại tận xương của cô, anh không khỏi rùng mình, linh cảm có điều bất ổn.
Trần Liệt đổi tay cầm điện thoại, đóng laptop, vừa thu dọn đồ đạc, vừa hỏi Cố Niệm Chi:
Không thoải mái ở đâu? Anh lập tức tới ngay.
Em… em… em cũng không rõ, nhưng lạ lắm, cả người nóng ran, muốn… muốn… muốn đàn ông…
Dứt lời, Cố Niệm Chi ngượng ngùng, chỉ muốn cắn đứt lưỡi cho rồi.
Trần Liệt dừng tay, mấp máy môi mấy lần rồi mới nói nên câu:
Anh biết rồi, em đừng làm gì cả, ở nguyên đấy đợi anh. Anh sẽ mang dụng cụ y tế đến…
Trần Liệt đeo túi đựng laptop, xách vali trang thiết bị y tế loại nhỏ trên tay, sau đó nghiêm mặt rời khỏi phòng y tế ở nơi đóng quân.
...
Tối nay em đã làm những gì?
Trần Liệt loay hoay lấy dụng cụ của mình ra, vừa nói chuyện với Cố Niệm Chi, vừa rút máu của cô để xét nghiệm.
Một tiếng sau đã có kết quả thẩm tách máu. Vừa xem kết quả xét nghiệm, Trần Liệt lập tức trợn mắt, lắp bắp:
Em… em… em bị chuốc thuốc kích thích rồi! Ai làm thế này?
Nhìn dược hiệu có vẻ rất nặng, không giống như mấy loại thuốc rẻ tiền.
Cố Niệm Chi nghe vậy, trong lòng lập tức chùng xuống. Nhưng cô không còn sức nghe Trần Liệt nói chuyện nữa, cả người chợt nghiêng sang bên nằm co quắp trên ghế sofa. Cô vừa nhìn Trần Liệt với ánh mắt long lanh, vừa cắn môi dưới đến bật máu.
Nguy rồi! Nguy rồi! Làm sao bây giờ?!
Trần Liệt cuống quýt đi lại trong phòng, vội nói:
Cố Niệm Chi! Em! Em chịu đựng thêm một chút đi! Anh… anh gọi điện thoại cho người giám hộ của em!
Cố Niệm Chi còn chưa đủ mười tám tuổi, giờ dính phải thuốc kích dục cao cấp này, phải làm sao đây?!?!?
Đúng là tổn thọ mà!
Trần Liệt vừa lắc đầu, vừa lấy điện thoại ra gọi cho người giám hộ của Cố Niệm Chi - Hoắc Thiệu Hằng.