Chương 2036: Tôi phải đi trả lễ


So với những chuyện em đã làm vì tôi, những chuyện tôi làm cho em đều là điều nên làm.

Hà Chi Sơ thầm nhủ thêm một câu.

Cố Niệm Chi 8ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy ngượng ngùng nhìn Hà Chi Sơ:
Giáo sư Hà, thầy đừng nói thế. Chúng ta không thân không thích, thầy đã vì em mà làm n3hiều chuyện như vậy, em thật sự không biết nên báo đáp thầsy thế nào. Sao có thể coi là chuyện thầy nên làm được chứ?

Hai người cùng sóng vai bước lên lầu.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong phòng ăn, đôi mắt xa xăm dõi theo bóng lưng hai người, sau đó cũng chậm rãi đứng lên đi theo sau họ.
Hai người vừa lên tới cầu thang lầu hai, điện thoại của Hà Chi Sơ bỗng đổ chuông. Ban đầu anh không định nghe máy, nhưng khi nghe thấy tiếng chuông đó, anh liền lấy điện thoại ra xem thử, cuối cùng vẫn quyết định nhận cuộc gọi:
Niệm Chi, em và Alex bàn bạc trước đi nhé, tôi đi nghe điện thoại đã.


Chúng tôi đã hỏi rồi, các chi tiết cơ bản bà ấy đều đáp đúng. Bà ấy còn nói, hồi nhỏ anh từng ngã bệnh và đã dưỡng bệnh ở nhà bà ấy. Sau này lúc anh 16 tuổi, ba anh đưa anh rời quê hương ra nước ngoài chữa bệnh, sau đó không về nữa.
Người nọ câu được câu chăng thuật lại:
Bà ấy còn nói… còn nói là… Nhà họ Hà neo người, bây giờ biết được anh vẫn còn sống, bà ấy rất mừng, chỉ muốn gặp mặt anh một lần, xem thử anh lớn lên trông thế nào, chứ không có ý gì khác.

Hà Chi Sơ hơi đau đầu xoa bóp ấn đường:
Vậy anh đưa hình của tôi cho bà ấy xem là được rồi.


Như vậy được không ạ?
Người nọ có vẻ hơi do dự:
Bà thím này của anh cũng là người gốc Hoa đấy ạ, bà ấy nói muốn về Đế quốc Hoa Hạ để lá rụng về cội.

Nhiều lần Cố Niệm Ch9i đứng trước bờ vực nguy hiểm, đều là Hà Chi Sơ liều mình tới cứu cô.
Tay Hà Chi Sơ khựng lại, rời khỏi đầu Cố Niệm Chi. Anh khẽ nhếch môi,6 cụp mắt nói:
Vậy sau này em nhớ chăm chỉ làm việc là xem như báo đáp tôi rồi.

Anh biết, Cố Niệm Chi đã hoàn toàn quên mất chuyện lúc bé.5
Hà Chi Sơ tiếp tục trấn an cô:
Đừng căng thẳng quá, cứ xem như đi chơi thôi. Mặc kệ có liên quan hay không, đều không dính dáng gì tới tôi và em.

Thấy Cố Niệm Chi hết lòng vì chuyện nhà họ Cố như vậy, anh cảm thấy hơi bất an, nhưng dù sao nhà họ Cố cũng là chỗ dựa của Cố Niệm Chi, cô không thể không có gốc gác được.
Mà nhà họ Cố, chính là gốc gác sẵn có tốt nhất cho cô.
Thế lực nhà họ Hà quật khởi ở Nam Mỹ là chuyện đã bảy tám năm nay. Hà Chi Sơ tin chắc rằng nhà họ Hà không có người họ hàng nào mà anh không biết.
Nhưng nhà họ Hà phát đạt như thế, nhiều người muốn tới tống tiền là chuyện thường tình.
Có điều giả làm bà thím ư, vai vế này có vẻ hơi lớn.
Hà Chi Sơ lặng lẽ nghĩ: Em không nhớ cũng không sao, một mình tôi nhớ là được rồi…
Cố Niệm Chi mím môi khẽ cười:
Em nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, thầy giỏi ắt có trò hay. Em đảm bảo sẽ không làm thầy mất mặt.

Hà Chi Sơ nhẹ nhàng gật đầu:
Em đi thay quần áo đi, khi nào lên đường?

Hà Chi Sơ khẽ nhíu mày, giọng vô cùng lạnh lùng:
Người đó nói gì? Là họ hàng nào? Tên là gì?

Chỗ người kia đứng nói chuyện có vẻ rất ồn ào. Anh ta che điện thoại lại, tìm một nơi khác yên tĩnh hơn rồi nói tiếp:
Anh Hà, bà ấy nói mình là great aunt của anh (thím của ba).


Great aunt? Nhà họ Hà có người họ hàng này ư? Sao tôi lại không biết?
Hà Chi Sơ hỏi bằng giọng không mấy vui vẻ:
Các anh đã xác nhận thân phận của bà ta chưa? Đừng để loại người nào cũng tới nhận họ hàng được.

Cố Niệm Chi nhìn đồng hồ đeo tay:
Giờ vẫn còn sớm, bọn em định khoảng 10 giờ mới đi ạ.

Hơn nữa cô còn phải thảo luận thêm với Hoắc Thiệu Hằng, xem nên cải trang thành kiểu
vợ chồng
nào.
Cố Niệm Chi không biết tiếng Nhật, vấn đề này vẫn chưa được giải quyết.
Hà Chi Sơ cầm điện thoại đi về phòng của mình.
Vừa vào phòng, anh liền đóng chặt cửa lại, mở điện thoại ra hỏi:
Có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại gọi cho tôi?

Giọng nói bên kia có phần sợ hãi:
Anh Hà, là thế này, có người nhận là thân thích nhà anh, từ quê hương anh tới đây muốn gặp anh. Người đó còn nói… còn nói vài câu linh tinh nữa.

Hà Chi Sơ im lặng.


Vậy thì đưa cho bà ấy một khoản tiền, để bà ấy an hưởng tuổi già.
Hiện tại Hà Chi Sơ không có tâm trạng qua loa lấy lệ với kiểu họ hàng không biết đã cách bao nhiêu thế hệ này.

Anh biết rõ, bên nội bên ngoại nhà họ Hà đều không có anh em ruột, lấy đâu ra ông chú với bà thím chứ?

Tất nhiên, ông chú với bà thím họ hàng xa thì có thể.

Trước đây quả thật nhà họ Hà là gia tộc lớn, nhưng vì người trong tộc có bệnh di truyền từ đời này sang đời nọ nên đều đã qua đời không ít.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.