Chương 2044: Nhắm mắt làm ngơ



Anh chị chờ một lát, bác sĩ sẽ tới ngay ạ.
Y tá này là người bản xứ nên nói chuyện bằng tiếng Anh.

Hoắc Thiệu Hằng nghĩ ngợi một lúc, hỏ8i thẳng:
Can you speak Japanese?
(Bạn có thể nói tiếng Nhật không?)
Ông ta hi vọng Hoắc Thiệu Hằng có thể tháo kính xuống.
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu:
Đây là thói quen của tôi. Mắt tôi từng bị thương, thị lực yếu, gặp ánh sáng mặt trời sẽ đau nhức.

Vị y tá kia bước nhanh ra khỏi phòng tiếp tân.
Không lâu sau, một bác sĩ nam gốc Nhật để ria mép giữa nhân trung, mặc áo blouse trắng, vóc người bình thường, cùng hai y tá Nhật có lông mày mảnh và khuôn miệng nhỏ nhắn bước vào.
Ông ta cho rằng chỉ cần hù dọa một chút là hai bệnh nhân này nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình.
Nhưng không ngờ Hoắc Thiệu Hằng hoàn toàn không cho ông ta thể diện.
Hoắc Thiệu Hằng đã mang cả bác sĩ tâm lý ra nói, bác sĩ gốc Nhật này không tiện yêu cầu Cố Niệm Chi tháo kính xuống nữa.
Nhưng ông ta lại quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hằng:
Vậy anh thì sao? Anh cũng được bác sĩ tâm lý dặn phải đeo kính đen à?

Cố Niệm Chi vẫn cười híp mắt nhìn bọn họ, gật đầu với y tá. Tai nghe bluetooth tr6ong tai cô khởi động chương trình phiên dịch tức thời, những lời cô nghe thấy đều sẽ được dịch sang tiếng Hoa hoặc tiếng Anh ngay lập tức.
Mặc dù không chuẩn bằng loại hình
dịch cabin
của người thật, nhưng vẫn có thể hiểu được đầy đủ ý nghĩa tổng quan từ câu nói của đối phương.
Vừa rồi lúc giao tiếp với người phụ nữ trung niên nói tiếng Nhật ở phòng khám Das, Cố Niệm Chi đã dùng thứ này để nghe hiểu lời bà ta.
Vừa vào cửa bọn họ đã lập tức hỏi thăm sức khỏe Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi bằng tiếng Nhật.
Đương nhiên, Hoắc Thiệu Hằng lặp lại những gì đã nói ở phòng khám Das.

Sau này gặp loại bệnh nhân như vậy thì đừng tới tìm tôi! Tôi bận lắm!
Ông ta vò đầu bứt tóc, rời khỏi phòng tiếp tân, lúc đi tới cửa còn giơ chân đạp cửa một phát để trút giận.

Hoắc Thiệu Hằng rất không vui, sắc mặt lập tức đen sì, bực mình nói:
Ông nói gì đấy? Nếu chúng tôi bình thường thì còn cần tới mấy phòng khám thế này chữa bệnh sao? Thật xin lỗi, ông làm tôi thấy rất khó chịu. Chúng tôi xin phép đi trước, tôi không muốn khám chữa bệnh ở một nơi không tôn trọng bệnh nhân thế này đâu.
Nói xong, anh kéo tay Cố Niệm Chi định đi ra ngoài.
Bác sĩ gốc Nhật này cũng là một người nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu của mình, trước giờ luôn được bệnh nhân tới khám bệnh nịnh nọt như thể đấng cứu thế. Đột nhiên bị một bệnh nhân phản bác, ông ta cảm thấy rất khó chấp nhận, sắc mặt lập tức sa sầm, nói bằng giọng điệu quái đản:
Mấy người là bệnh nhân, đã đến xin tôi chữa bệnh thì phải hoàn toàn nghe lời tôi chứ. Ở đâu ra cái kiểu như mấy người vậy? Thái độ như mấy người thì tìm bác sĩ làm gì? Tới từ đâu thì về lại đó đi!

Hoắc Thiệu Hằng nói năng hùng hồn, ngay cả Cố Niệm Chi cũng suýt tin.
Bác sĩ gốc Nhật chợt phấn khích, chỉ vào Cố Niệm Chi nói:
Cô ấy là vợ anh, nhưng là người câm điếc bẩm sinh. Anh là chồng cô ấy, nhưng mắt lại bị tật, thị lực yếu… Chậc chậc, sao hai người có thể thành vợ chồng cơ chứ? Như vậy là không đáp ứng điều kiện tối ưu hóa gen di truyền rồi, như hai người sẽ không sinh được đứa bé khỏe mạnh đâu, tôi nói cho hai người biết…

Y tá nhơi sửng sốt, ngượng ngùng nói:
Tôi chỉ biết một ít tiếng Nh3ật đơn giản thôi ạ, không thể giao tiếp được. Có điều...
Cô ta ngẫm nghĩ:
Tôi có thể tìm một bác sĩ người Nhật tới khám cho anh chị.


9Vậy thì tốt quá.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Bác sĩ này nhìn chằm chằm Cố Niệm Chi một lúc, sau đó nói với Hoắc Thiệu Hằng:
Có thể bảo vợ anh tháo kính xuống được không?

Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày:
Để làm gì? Vợ tôi khá nhút nhát, không quen tiếp xúc với người lạ. Lần này ra ngoài khám bệnh, bác sĩ tâm lý của cô ấy đã dặn dò tôi lúc nào cũng phải cho cô ấy đeo kính, như vậy có thể tạo cho cô ấy cảm giác an toàn, tránh bị căng thẳng.

Hai người cứ như vậy bước ra khỏi cửa chính phòng khám Battie.
Đây là lần đầu tiên bác sĩ gốc Nhật gặp phải kiểu bệnh nhân còn kiêu căng hơn cả bác sĩ, sắc mặt không khỏi trở nên u ám.
Anh đẩy gọng kính trên sống mũi, quay đầu nhìn Cố Niệm Chi nói một câu tiếng Nhật vô cùng dịu dàng
家に帰ろう…
(Chúng ta về nhà thôi.)
Nghe thấy tiếng phiên dịch truyền tới từ tai nghe bluetooth, Cố Niệm Chi không kìm lòng được khẽ gật đầu, đưa tay khoác lấy tay Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng quay trở lại xe, Hà Chi Sơ nhếch môi, giễu cợt nhìn đồng hồ đeo tay:
Trừ nửa tiếng ngồi chờ, hai người gặp bác sĩ chưa tới năm phút đã tơi tả ra về rồi ư? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, những nơi này đều rất hạ lưu, không đi cũng chẳng sao cả.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.