Chương 2092: Không cam tâm


Ai rỗi hơi tới mức đọc một bài thơ tiếng Anh mà còn để ý xem trong đó có bao nhiêu từ đơn, bao nhiêu chữ cái chứ?
Có lẽ mấy người học giỏi thực sự là một giống loài khác với người thường bọn họ.

Bạch Sảng không làm trò nữa,3 khẽ gật đầu:
Vậy sao, thật thú vị.

Bạch Sảng không vui, liếc mắt nói:
Được rồi, anh đã có thành kiến với em thì em làm gì cũng sai hết. Hôm nay coi như em xen vào việc của người khác, em đi đây, hai người cứ từ từ mà tham quan.
Nói xong liền quay người nhanh chóng rời đi.
Triệu Lương Trạch cau mày nhìn theo bóng lưng cô ta, tâm trạng vô cùng buồn bực.
Khóe miệng Cố Niệm Chi khẽ giật:
Em không sao, nhưng mà chị Bạch, em vẫn không nghĩ ra mọi chuyện rốt cuộc là sao, phải trở về suy nghĩ cẩn thận lại đã.

Triệu Lương Trạch trừng mắt nhìn Bạch Sảng:
Xin lỗi cho thành tâm một chút, anh còn có thể tin được ba phần.

Cô nhìn sang Bạch Sảng:
Có lẽ em vừa nghĩ ra rồi.


Nghĩ ra cái gì?
Hai mắt Bạch Sảng sáng lên, nắm lấy bả vai Cố Niệm Chi:
Nghĩ ra gì rồi mau nói xem!


Hả?! Đúng rồi! Trùng hợp quá! Niệm Chi ơi em thông minh thật đấy!

Bạch Sảng buông vai Cố Niệm Chi ra, vỗ lưng cô khen ngợi, mạnh tới nỗi khiến cho Cố Niệm Chi lảo đảo suýt ngã.
Cô giật mình, nhớ tới địa chỉ ngân hàng 6này, hình như là số 86.
Chính xác mà nói, là số 86 đường Ngân hàng.
Ai lại đi nghĩ theo hướng này chứ?!
Nhưng có lẽ nếu thật sự phân tích toàn diện bài thơ tiếng Anh này thì sẽ nghĩ tới được những thông tin đó.
Cố Niệm Chi cạn lời nhìn tay Bạch Sảng đang nắm lấy bả vai mình, thầm hỏi vì sao chị ta lại kích động như vậy?
Cô chậm rãi nói:
Em chợt nhớ ra hình như địa chỉ ở đây cũng là số 86 thì phải?


Thú vị chỗ nào ạ?
Cố Niệm Chi chưa kịp phản ứng lại ngay, trong đầu nha9nh chóng suy ngẫm về hai con số này.
Có hàm ý gì đặc biệt sao?
Triệu Lương Trạch vội chạy tới đỡ Cố Niệm Chi, không vui nói:
Bạch Sảng, em làm gì thế?


Em chỉ động viên cô ấy thôi, không được sao?
Bạch Sảng nhíu mày:
Niệm Chi, xin lỗi em, vừa rồi chị không cố ý.

Kiểu ám chỉ này…
Cố Niệm Ch5i thật sự bó tay.
Cố Niệm Chi sâu xa nhìn theo bóng lưng Bạch Sảng, mãi tới khi không nhìn thấy nữa mới vỗ vào tay Triệu Lương Trạch, khẽ nói:
Không có việc gì, anh Tiểu Trạch, em không sao.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.