Chương 2114: Không thể không phát
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 782 chữ
- 2022-02-19 05:01:25
Bạch Sảng cũng gật đầu với anh, giọng nói hơi run rẩy:
Hoắc thiếu tới rồi à, chuyến đi này thuận lợi chứ?
Gặp được ha8i người theo dõi nhưng tôi đã cắt đuôi họ rồi.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Chi, kéo đĩa bít tết lại ăn.
Bạch Sảng gật đầu, thuật lại những gì vừa nói một lần nữa, nhấn mạnh là phải tới tầng hầm ngân hàng sau chín giờ tối, khoảng 9thời gian trước đó không tiện lắm.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn bản đồ an ninh trên điện thoại Cố Niệm Chi, bình tĩnh nói:
Xem6 tình hình nữa. Tôi vẫn cảm thấy vào tòa nhà ngân hàng trước, sau đó thời gian xuống tầng hầm có thể xếp vào chín giờ. Mọi ngườ5i thấy sao?
Ánh mắt của Bạch Sảng dao động trên mặt Hoắc Thiệu Hằng nhưng không nhìn ra được suy nghĩ của anh.
Quay sang nhìn Triệu Lương Trạch, anh ta còn nguyên vẻ mặt tức giận như thể Bạch Sảng nợ anh ta mấy triệu vậy. Ánh mắt cô ta tối đi:
Nếu đã vậy, tôi sẽ lấy ba tấm thiệp mời.
Hoắc Thiệu Hằng:
Cảm ơn cô đã giúp đỡ.
Đúng là người trong nghề, vừa ra tay là thấy khác biệt hẳn.
Cố Niệm Chi đồng ý ngay:
Em cảm thấy như vậy là ổn nhất. Trước bảy giờ là lúc mọi người vào sân, lúc này là thời điểm tốt nhất để đục nước béo cò.
Sau khi đi vào, bọn họ có thể chia nhau ra hành động rồi tập hợp ở trước cửa tầng hầm.
Suy nghĩ một thoáng, Bạch Sảng cũng đồng ý:
Thế để tôi đi kiếm mấy tấm thiệp mời cho các anh. Các anh định đi bao nhiêu người?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô ta, nhẹ nhàng đáp:
Chỉ ba người chúng tôi.
Bạch Sảng sửng sốt.
Việc nên làm mà.
Bạch Sảng gật đầu, rời khỏi nhà của bọn họ.
Sau khi Bạch Sảng đi rồi, Cố Niệm Chi vội vàng hỏi Hoắc Thiệu Hằng:
Chỉ có ba người chúng ta thật ạ?
Không.
Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ cho một miếng bít tết đã cắt vào miệng:
Anh đã sắp xếp xong rồi, có thể nói ba người chúng ta vào sân cuối cùng.
Hoắc Thiệu Hằng ngạc nhiên.
Anh quay đầu nhìn Cố Niệm Chi:
Tiểu Trạch uống nhầm thuốc à?
Tôi chưa uống thuốc!
Triệu Lương Trạch đứng dậy:
Tôi đi chuẩn bị, sắp xuất phát rồi.
Anh ta về phòng thay một chiếc áo đuôi tôm, còn thắt thêm nơ ở cổ.
Khi anh ta ra ngoài, Bạch Sảng đã mang theo bốn tấm thiệp mời trở lại, đang giải thích với Hoắc Thiệu Hằng:
Tôi hỏi bạn tôi bốn tấm vì còn cả người nhà nữa. Đến lúc đó anh đi với Niệm Chi, tôi đi cùng Tiểu Trạch thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Hoắc Thiệu Hằng cười nhẹ:
Làm phiền cô Bạch.
Cố Niệm Chi vội vàng gửi bản đồ an ninh Bạch Sảng gửi cho mình sang cho Hoắc Thiệu Hằng, còn nói thêm:
Đây là thứ Bạch Sảng lấy được từ người bạn quản lý cao cấp.
Hoắc Thiệu Hằng cầm điện thoại lên xem một lúc lâu:
Người bạn này của cô ta tốt đấy, cho bản đồ rất tường tận.
Nghe vậy Triệu Lương Trạch cười mỉa:
Tất nhiên phải tốt rồi, người ta đang theo đuổi cô ấy cơ mà, cho dù làm việc riêng cũng vẫn nhận đủ tiền hối lộ.
Cô ta rời khỏi bàn ăn đi ra cửa, nhưng đi được một nửa vẫn không nhịn được phải quay lại hỏi:
Chỉ ba người thôi thì có ít quá không?
Bọn em đâu có đi trộm đồ, chỉ đến xem két sắt thôi mà. Sao lại ít người được?
Cố Niệm Chi nhíu mày:
Em thấy như vậy là đủ rồi.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu:
Đúng thế, ba người là đủ rồi.
Hoắc thiếu khách sáo quá.
Bạch Sảng không dám nhìn vào mắt Hoắc Thiệu Hằng mà quay sang nhìn Triệu Lương Trạch.
Anh ta lại trợn mắt nhìn cô ta như hổ rình mồi, đáng sợ như thể muốn nuốt chửng cô ta vào bụng.
Thấy thế, Cố Niệm Chi vội vàng điều hòa bầu không khí:
Em có cần thay đồ không? Nhưng em cảm thấy bộ đồ này của em rất thoải mái!
Cô mặc một chiếc quần màu tàn thuốc, chiếc áo vest nhỏ được cắt may vừa vặn, mỗi khi mặc đều tôn được dáng người. Với cân nặng chưa tới 50kg của cô, có thể có một dáng người đẹp như vậy quả là điều hiếm thấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.