Chương 2240: Muốn ký tên sao?


Rõ ràng anh không phát hiện thấy bất kỳ thiết bị nghe trộm nào, nhưng Cố Niệm Chi lại nói hành lý của cô có người động vào, anh lập8 tức nghĩ ra, có người đã vào phòng của họ động tay chân gì đó.

Nếu như ngay cả vali hành lý của Cố Niệm Chi còn bị lục so3át thì sao có thể không lắp máy nghe lén được đây?
Hoắc Thiệu Hằng thoáng im lặng, ngón tay vuốt ve điện thoại, anh trả lời cô:
Có mất đồ gì không?

Cố Niệm Chi kiểm tra cẩn thận lại lần nữa rồi lắc đầu.
Dường như như vậy còn chưa đủ, anh lại ngậm lấy đầu lưỡi cô, kéo sang môi mình.
Cố Niệm Chi muốn phản kích, muốn quấn lấy lưỡi anh như thế, cắn xé môi anh, nhưng dưới lực hút mạnh của Hoắc Thiệu Hằng, sức mạnh của cô như bị anh hút mất, cả người mềm nhũn. Cô dựa vào cánh tay anh mới không để bản thân ngã xuống, chỉ có thể tựa vào khuỷu tay anh.
Hai người hôn nhau đến mức thở hồng hộc, gần như nghẹt thở.
Cố Niệm Chi chưa từng nghĩ rằng hôn cũng có thể khiến con người ta sản sinh ra cảm giác sung sướng quên hết mọi thứ như vậy, dường như có thể chết một lần...

Vậy thì không sao, có lẽ em nhầm rồi.
Anh vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu về phía cô.
Cố Niệm Chi hiểu ý anh, cô cười nói:
Được rồi, có lẽ là do em lo xa quá. Hai ngày nay bị người ta đuổi giết nên cứ căng thẳng suốt.


Không sao đâu.
Hoắc Thiệu Hằng xoa đầu cô:
Mặc áo khoác vào đi, mình ra ngoài dựng lều.

Cố Niệm Chi mặc đồ đầy đủ. Một chiếc áo khoác lông cừu quân dụng Burberry dài đến đầu gối, vừa mặc vào là nóng ngay lập tức. Một chiếc quần len chống lạnh được nhét vào đôi bốt len lông cừu dài đến gối, đôi giày cao gót nên trông dáng người sẽ cao hơn.
Cô khoác thêm một chiếc khăn quàng cổ, đội chiếc mũ ấm lông chồn mà Hoắc Thiệu Hằng mua cho giống như các quân phiệt ngày xưa, tư thái hiên ngang, có thể nói là vô cùng xinh đẹp.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô không chớp mắt, sau đó anh duỗi tay ra, giữ chặt lấy gáy cô, đẩy cô vào tường rồi cúi đầu hôn.
Điều này chứng tỏ nếu đối phương đã động vào vali của Cố Niệm Chi thì đã đeo găng tay rồi.
Có thể nói là hành vi gián điệp... khá chuyên nghiệp.
Hoắc Thiệu Hằng rời môi đi, kéo cô vào lòng mình.
Cố Niệm Chi nghe thấy tiếng tiếng tim đập thình thịch của anh, những chuyện như thế mà còn muốn so thể lực với Hoắc Thiệu Hằng, cô bị ngốc à?
Cố Niệm Chi chỉ vào mấy chiếc khăn lụa Hermes trong vali của mình rồi5 lấy điện thoại tiếp tục giải thích.
[Niệm Chi Tại Chi]: Em mang theo bảy cái khăn lụa màu sắc không giống nhau. Em xếp theo một thứ tự nhất định rồi ghép lại thành hình, khi có ai đó lấy khăn lụa của em ra rồi để lại thì cái hình này bị lệch đi rồi, bảy cái khăn gấp lại thành hình cũng bị biến dạng đi.
Hoắc Thiệu Hằng

một tiếng, anh lấy điện thoại ra mở app, sau đó bật chức năng đèn pin lên, chiếu về phía vali của Cố Niệm Chi, từ trước ra sau, trong ngoài một lượt.
App của anh có thể quét được dấu vân tay, mượn chức năng đèn pin trên điện thoại để phát hiện dấu vết vân tay.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, cầm điện thoại lên tắt chức năng đèn pin rồi quay lại nói với Cố Niệm Chi như không hề có chuyện gì xảy ra:
Không có thất lạc đồ gì chứ?


Không có.

Hoắc Thiệu Hằng đứng thẳng người lên, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn ch9o Cố Niệm Chi: Sao em biết là có người động tới?
[Niệm Chi Tại Chi]: Đồ em để ở đâu thì em nhớ rất kỹ. Mặc dù người kia để6 lại đúng chỗ cũ nhưng vẫn lệch chỗ em xếp đôi chút.
Từ hôm qua đến giờ, trong người anh vẫn khát vọng kêu gào chạm vào Cố Niệm Chi, nhưng anh lại không có cơ hội.
Bây giờ anh không thể kìm nén bản thân hơn được nữa, hôn cô vừa mãnh liệt vừa mạnh bạo. Bờ môi ép chặt lên đôi môi củ ấu của Cố Niệm Chi, cọ xát đến hơi đau, nhưng chút đau đó cũng không khiến cô quá khó chịu mà lại kích thích cảm giác trong cơ thể, làm cô bất giác lại khát vọng nhiều hơn.
Thậm chí Hoắc Thiệu Hằng còn đưa răng cắn vào môi cô, không do dự cạy mở môi cô ra, luồn đầu lưỡi vào, quyến luyến quấn quanh đầu lưỡi của cô không còn nơi ẩn nấp.
Giữ lấy, cọ xát từ từ, từng chút từng chút một, giống như đang thưởng thức mỹ vị ngon lành, muốn ngừng mà không được.
Nhưng kiểm tra mãi cũng chỉ thấy mỗi vân tay của Cố Niệm Chi ở bên ngoài, có cả vân tay của Hoắc Thiệu Hằng, ngoài ra còn có hai vân tay phía trên tay cầm vali, có lẽ là của nhân viên xách vali giúp họ.
Đặc biệt là trong vali hành lý thì chỉ có mỗi vân tay của Cố Niệm Chi.

Hoắc thiếu...
Cố Niệm Chi nói, nhưng lại bị giọng nói của mình làm hoảng sợ, trầm khàn đến mức quyến rũ.

Từ khi nào cô có thể phát ra giọng nói... trưởng thành đến vậy?

Hoắc Thiệu Hằng cọ vào đỉnh đầu của cô,

một tiếng. Giọng nói của anh đặc giọng mũi, cũng trầm thấp khiến trái tim người khác muốn rung rinh...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.