Chương 2280: Người nói chuyện đều là kẻ có tiền
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1084 chữ
- 2022-02-20 03:25:35
Phòng bếp mới vừa rồi còn ngăn nắp giống như bản mẫu thoáng chốc biến thành hiện trường hỏa hoạn bị mưa rào xối ướt đẫm. <8br>
Hệ thống xả nước tự động nhanh chóng dập tắt khói đen mù mịt trong phòng bếp.
Sức nước dần dần chậm lại, H3à Chi Sơ che chở cho Cố Niệm Chi chạy ra ngoài.
Hai người đứng ở cửa phòng bếp hai mặt nhìn nhau, sau đó không hẹ9n mà cùng bật cười.
Đây là nhãn hàng quen thuộc của cô, Hoắc Thiệu Hằng mua giày ở nhà cho cô, phần lớn đều chọn nhãn hàng này.
Dọn dẹp xong, đi từ cầu thang xuống, cô thấy Hà Chi Sơ đã thay quần áo xong, đang đứng ở dưới cầu thang.
Trong phòng còn có người đi tới đi lui.
Cảm ơn trời đất, chỗ này không phải là phòng công chúa nhỏ màu hồng nhạt.
Bài trí của căn phòng vô cùng trang nhã, lấy màu trắng làm chủ đạo, trang trí bằng màu vàng nhạt. Trên giường lớn đặt một tấm thảm len thêu chú vịt vàng nhỏ. Thảm len nhìn có vẻ không lớn, nhưng bất ngờ là Cố Niệm Chi lại cảm thấy vô cùng quen mắt.
Cô cũng không kịp nghĩ nhiều, vọt vào nhà vệ sinh bên trong phòng ngủ.
Giường bốn góc cao cao, ga trải giường bằng sợi mảnh màu trắng trải ngay ngắn, trên giường bày một chiếc gối lớn mềm mại, còn có hai cái gối ôm màu vàng nhạt thêu hình chú vịt nhỏ.
Cố Niệm Chi như bị ma xui quỷ khiến, bước tới sờ sờ lên con vịt nhỏ màu vàng thêu trên gối dựa.
Chú vịt nhỏ màu vàng này không khác mấy so với những con vịt vàng bán trên thị trường, nhưng mà đôi mắt rất to, vì thế vô cùng sống động.
Cố Niệm Chi oán thầm trong lòng, không tự chủ được mà ôm lấy thảm len, để lên mặt cọ cọ, giống như con nít lúc nhỏ đi ngủ phải ôm đệm vậy.
Cô bịn rịn không nỡ bỏ tấm đệm xuống, đi vào phòng để đồ trong phòng ngủ chọn quần áo mặc.
Có thể thấy Hà Chi Sơ trang trí căn phòng này rất tỉ mỉ cẩn thận.
Cô cụp mắt xuống, nhìn thấy chiếc áo cổ chữ V bằng vải cotton dệt pha màu hồng nhạt đã ướt đẫm, kề sát trên người, bó sát lấy đường cong phần ngực...
Cô vội vàng lấy tay che trước ngực, cúi đầu chạy vào phòng vệ sinh.
Hà Chi Sơ xoa xoa trán, gọi cô lại:
Vào phòng khách ở tầng hai đối diện phòng ngủ chính, chuẩn bị cho em đó, có quần áo tắm rửa.
Bước chân của Cố Niệm Chi hơi khựng lại, cô chạy lên cầu thang hình xoắn ốc, đi lên tầng hai.
Hành lang tầng hai yên tĩnh sâu hun hút, phần cuối hành lang có một cửa sổ, trước cửa sổ hình lục giác có treo một chiếc đèn, ngọn đèn bằng giấy có hình trăng tròn lơ lửng giữa không trung.
Cố Niệm Chi tiện tay mở cửa căn phòng đối diện phòng ngủ chính.
Nụ cười của Hà Chi Sơ vẫn điềm đạm như cũ, chỉ cong cong khóe môi, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng t6hoáng thả lỏng.
Cố Niệm Chi lại cười rất trắng trợn không kiêng nể gì, ôm bụng đứng không nổi nữa.
Cách c5ười này của cô làm Hà Chi Sơ không chịu nổi.
Cô đỏ mặt, lấy một bộ đồ lót ra, lại đến tủ quần áo mùa hè chọn một chiếc T-shirt màu đen và một chiếc quần jeans bó chân ống nhỏ màu xanh lam nhạt.
Chân cô dài, quần jeans này mặc vào vừa khéo cao hơn mắt cá chân một chút.
Vì vậy cô lại chọn một đôi giày thể thao đế bằng hiệu Isabel Marant.
Mấy đồ dùng tắm rửa bên trong cũng là những nhãn hiệu cô quen dùng, kể cả chiếc khăn mặt trắng đặt trên tủ đứng cũng được làm bằng chất vải flannel sợi bông Ai Cập, cực kỳ mềm mại, khả năng hút nước cũng cực kỳ tốt.
Cô cởi quần áo ra, xả nước vào bồn tắm, nhanh chóng xối nước tắm rửa.
Trùm khăn tắm đi ra, cô mới tỉ mỉ quan sát căn phòng ngủ này.
Trên tường xung quanh đều là tủ quần áo và giá để giày bằng gỗ nguyên chất, trưng bày quần áo và giày dùng trong bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Chỗ trống ở giữa trong phòng để quần áo còn có một tủ quần áo dạng đứng, cao bằng nửa người.
Kéo ngăn kéo tủ quần áo ra, bên trong đều là đồ lót, khăn lụa, thắt lưng cùng với những món đồ dùng riêng tư và trang sức đi kèm.
Còn có một ngăn kéo bị khóa lại, Cố Niệm Chi không đụng vào.
Cô lại cầm cái thảm len thêu vịt vàng nhỏ kia lên xem. Thảm len mềm mại, hẳn là được dệt từ sợi len cashmere ở Tế Sơn, muốn thêu hình gì đó lên loại thảm len này cực kỳ khó, không cẩn thận sẽ làm mất nếp của sợi len.
Nhưng con vịt vàng nhỏ này được thêu cực kỳ khéo léo, đường kim chặt chẽ, vừa nhìn là biết có kỹ thuật thêu vá rất dày dặn.
Nhưng mà kỹ thuật thêu xuất sắc như vậy lại dùng để thêu một con vịt vàng nhỏ giản dị ngốc nghếch không có gì đặc sắc, thật sự là phí của trời.
Một tay kéo lại cánh tay của cô, thấp giọng quát:
Cười cái gì mà cười? Còn không mau đi tắm rửa thay quần áo đi! Em tự nhìn em xem có ra thể thống gì không!
Hà Chi Sơ nói xong thì mất tự nhiên dời tầm mắt.
Tiếng cười của Cố Niệm Chi im bặt đi.
Căn phòng rất lớn, cũng là một phòng suite loại nhỏ, bên ngoài là phòng khách nhỏ, phòng sinh hoạt, bên phải quẹo vào là một cánh cửa màu đen nho nhỏ.
Một cánh cửa bằng giấy che trước một đầu khác của cánh cửa.
Cố Niệm Chi kéo cửa giấy ra thì thấy bên trong là phòng ngủ.
Cố Niệm Chi nhíu mày.
Nghe thấy có người đi xuống lầu, Hà Chi Sơ quay đầu lại liếc mắt nhìn, đôi mắt hoa đào gợn sóng hơi lóe lên, sau đó nhanh chóng giãn chân mày, hờ hững nói:
Mặc vừa không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.