Chương 2287: Tự mâu thuẫn
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1016 chữ
- 2022-02-20 03:25:35
Cố Niệm Chi nhìn ra cả hai người này đều có ý với Hoắc Thiệu Hằng nên cô liên tục thốt ra từ
chồng chưa cưới
để khích 8bọn họ.
Phải phá vỡ ảo tưởng không thực tế của bọn họ, đỡ sau này bọn họ tới trêu chọc cô.
Cô ta không thể nói hết tất cả cho Thái Thắng Nam, bởi cô ta không tin tưởng bất cứ kẻ nào.
Cố Niệm Chi biết những chuyện trước kia cô ta làm nên mới kết luận rằng một kẻ đến chính mẹ đẻ mình cũng không tin thì đừng mong cô ta nói thật với luật sư đại diện.
La Gia Lan k3hông ngờ Cố Niệm Chi cũng biết chuyện này, xấu hổ tới nỗi chỉ muốn kiếm chỗ chui vào.
Nét kiêu ngạo trên mặt cô9 ta không thể giữ nổi nữa, phản bác theo bản năng:
Cô nói lung tung! Rõ ràng cô không được người nhà họ Hoắc tán thành6, còn trút giận lên tôi. Cô muốn kiện tôi còn không phải bởi vì tôi chắn đường cô, khiến cô không thể bước vào nhà họ H5oắc dễ dàng sao?
Hôm nay La Gia Lan để giành hẳn một ngày để nói chuyện cũng chính là vì chuyện này.
Không ngờ Cố Niệm Chi mới nói mấy câu, Thái Thắng Nam đã đồng ý…
Cố Niệm Chi dừng chân, quay đầu lại nhíu mày, hoang mang nói:
Rốt cuộc tôi đã làm việc xấu xa gì? Sao cô cứ nhắc đi nhắc lại đến ‘đặc quyền’ thế?
Vẫn còn giả vờ?
Thái Thắng Nam nhìn vào phòng bĩu môi:
Cô lợi dụng đặc quyền, chen hàng trước chúng tôi để lấy căn phòng này chứ gì?
Nói xong, Cố Niệm Chi quay sang nhìn La Gia Lan:
Có đúng không cô La? Cô miêu tả bản thân như một đóa sen trắng ngây thơ vô tội trước mặt luật sư đại diện của cô sẽ khiến cô ấy hiểu nhầm, khiến cô ấy có cảm giác lạc quan giả dối, mất khả năng phán đoán pháp luật bình thường, không tốt cho việc thưa kiện.
La Gia Lan nghe vậy thì chột dạ, cảm thấy hơi đau đầu.
Hai con người này khó chịu vì cô dùng căn phòng này.
Chỉ là phòng để ăn mà thôi, lại còn liên quan đến đặc quyền, cái đặc quyền này rẻ mạt thế ư?
Thái Thắng Nam nở nụ cười:
Cô Cố, xem ra cô không hiểu tôi thật, cũng không biết pháp luật vận hành như thế nào. Theo tôi, tôi không cần đương sự phải nói hết chuyện lớn chuyện nhỏ với mình. Tôi chỉ cần cô ấy nói với tôi, cô ấy có vô tội hay không. Chỉ cần cô ấy nói là cô ấy vô tội, những chuyện còn lại sẽ do luật sư chúng tôi xử lý.
Sau đó cô ta còn bỏ thêm một câu:
Nếu không cô nghĩ làm luật sư dễ đến vậy ư? Luật sư hay hay dở sẽ thể hiện ở chỗ này, chứ không phải đào bới sự thật từ chỗ khách hàng. Chân tướng ra sao là chuyện của tòa án, do thẩm phán và bồi thẩm đoàn phán đoán. Còn chúng ta chỉ cần trình bày sự thật từ phía chúng ta là được.
Cố Niệm Chi nhìn Thái Thắng Nam và La Gia Lan thản nhiên nói:
Đến đây ăn đều cần thẻ hội viên, hai người có thẻ hội viên ở đây không?
Cô không trả lời thẳng thắc mắc của Thái Thắng Nam, lúc này phải đánh lạc hướng mới khai thác được thêm thông tin.
Cố Niệm Chi câm nín.
Hóa ra là vậy.
La Gia Lan vội nương theo:
Đúng vậy, luật sư Thái chính là luật sư đại diện của tôi. Cô Cố, những gì cô ấy nói đều là lời tôi nói.
Tốt thôi.
Cố Niệm Chi gảy móng tay, như thể gảy chút bụi bé nhỏ:
Vậy cô nên cầu là La Gia Lan đã khai hết tất cả sự thật từ đầu tới cuối cho cô. Cô biết mà, nếu đương sự giấu giếm chân tướng sự thật, cô sẽ không thể nào thắng kiện được đâu.
Tôi tất nhiên là luật sư đại diện của La Gia Lan rồi!
Thái Thắng Nam bật thốt:
Tôi nói chuyện thay đương sự, cô có ý kiến gì sao?
La Gia Lan vừa mừng vừa sợ. Ban nãy cô ta còn đang nghĩ xem nên làm thế nào mới khiến Thái Thắng Nam đồng ý làm luật sư đại diện cho cô ta, chỉ sợ Cố Niệm Chi phá rối. Với năng lực và địa vị của Thái Thắng Nam, chỉ tiền thôi thì không dễ lay động được cô ta.
Đã hiểu, hóa ra luật sư Thái đây đi thưa kiện toàn ‘bịa ra sự thật’. Được rồi, vậy chúng ta gặp nhau trên tòa đi. Tôi muốn xem sự thật do cô bịa ra hoàn mỹ tới mức nào, có đỡ được những lời chất vấn của tôi không.
Cố Niệm Chi không muốn nhiều lời tiếp với bọn họ, xoay người về phòng.
Thái Thắng Nam nhìn căn phòng xa hoa lộng lẫy, cắn môi không cam lòng lên tiếng:
Cô Cố, tôi báo cho cô một câu. Dùng đặc quyền của người khác để làm việc của mình thì sướng thật đấy, nhưng làm vậy để lại hậu quả như thế nào, cô cũng phải tự gánh vác.
Thái Thắng Nam nhướng mày, lập tức nói:
Thì ra là thế. Cô Cố, cô vì lợi ích bản thân mà đi kiện cô La, làm vậy mất nết quá. Nó cũng trái với chuẩn mực của một luật sư đúng không? Tôi kiện cô được đấy!
Vì sao tôi phải kiện La Gia Lan, bản thân cô ta không rõ chắc?
Cố Niệm Chi nhếch môi, vẻ coi thường hiện rõ mồn một:
Hơn nữa cô làm gì có tư cách nói tôi? Cô là luật sư đại diện cho La Gia Lan, hay là đồng lõa của cô ta?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.