Chương 2311: Cá lọt lưới
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 663 chữ
- 2022-02-20 03:30:57
Sống mũi cao thẳng khiến khuôn mặt cô có đường nét rõ ràng, giống như kiểu con gái châu Âu xinh xắn.
Người con gái phương Đông8 nào có tướng mạo như thế đều là tuyệt đại giai nhân.
Ánh mắt Bạch Cẩn Nghi lướt từ gương mặt của Cố Niệm Chi xuống, rơi trên3 phần ngực.
Cố Niệm Chi mặc một chiếc áo len chui đầu lửng tay được làm từ lông cừu màu xanh lam, pha thêm mấy sợi tơ tằm. Ph9ần cổ áo trễ hở ra lộ phần xương quai xanh thanh tú. Trên cổ là chiếc vòng hoa đơn của Van Cleef & Arpels đơn giản và thanh lịch, vô 6tình làm nổi bật các chi tiết vừa khiêm tốn vừa xa hoa.
Bạch Cẩn Nghi ngẩng đầu lên:
Đây là chuyện mà cô suy tính, sao tôi phải lãng phí thời gian để nghĩ đến vấn đề nhàm chán này?
Bà ta phớt lờ để thể hiện sự khinh miệt của mình.
Bàn tay của Bạch Cẩn Nghi dừng lại ngay lập tức. Bà ta đột nhiên mở to hai mắt, bước thật nhanh trở về, hai tay chống lên mặt bàn, vội vàng hỏi:
Cô nói sao? Lặp lại lần nữa xem!
Cố Niệm Chi khoanh tay, khẽ cười như dự tính trước:
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau. Bà tưởng bà là chim sẻ, nhưng thật ra bà lại là chim sẻ sa vào lưới thợ săn.
Cố Niệm Chi lắc đầu:
Cần gì chứ? Chẳng lẽ bà không nghĩ tới, rốt cuộc là ai đã chôn vùi bà ở nhà tù bây giờ, từ một nhà vật lý có tiền đồ lại trở thành kết cục hiện tại không?
Bạch Cẩn Nghi cong môi, nở một nụ cười mỉa mai, người bà ta hơi nghiêng về phía trước:
Tôi từng nghĩ chứ, người chôn vùi tôi trong nhà tù này, từ một nhà vật lý có tiền đồ thành tội phạm chính là cô đó, luật sư Cố!
Trong lòng Bạch Cẩn Nghi khẽ thở nhẹ một hơi, sắc mặt càng tối sầm. <5br>
Năm đó, Tống Cẩm Ninh cũng giống như Cố Niệm Chi bây giờ. Đều là thiếu nữ thiên tài xinh đẹp, bên cạnh có một người đàn ông thật lòng yêu thương.
Nhưng mà mắt nhìn của Tống Cẩm Ninh kém hơn Cố Niệm Chi rất nhiều.
Bà ta đi tới cửa lớn của phòng tiếp khách.
Cố Niệm Chi lạnh lùng nhìn bà ta, ngay khi bà ta để tay lên chốt cửa cô mới nói:
Bạch Cẩn Nghi, Hoắc Gia Lan không hề biết chuyện Tống Cẩm Ninh biết được thân thế của cô ta, mãi tới khi bà nói.
Bạch Cẩn Nghi ác độc nghĩ, trên mặt bà ta hiện ra một nụ cười quái dị.
Cố Niệm Chi nhíu mày, hai tay chống trên mặt bàn, cô nhẹ giọng nói:
Bạch Cẩn Nghi, bà có nghĩ ra tại sao tôi muốn tới gặp bà không?
Cố Niệm Chi khẽ cười, nói lại:
Thật sao? Vinh hạnh quá, nhưng tiếc là bà nghĩ nhầm rồi. Khó trách tại sao bà không sánh được với mẹ Hoắc thiếu, sự thông minh, trực giác, khả năng nhạy cảm của bà đều kém xa.
Bạch Cẩn Nghi khó có thể duy trì được sự ung dung của mình, bà ta đứng bật dậy, cười gằn, nói:
Cô mà nói nữa tôi sẽ không tiếp được.
Hoắc Gia Lan, à không, phải là La Gia Lan, giờ cô ta đã đổi họ rồi, cũng chuyển hộ khẩu ra khỏi nhà họ Hoắc.
Cố Niệm Chi lặng lẽ nhìn Bạch Cẩn Nghi, không bỏ qua bất cứ thay đổi nào trên khuôn mặt bà ta.
Cô không quanh co nữa mà vặn hỏi:
Bà có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc bà đã nói với La Gia Lan chuyện Tống Cẩm Ninh biết được thân thế của cô ta khi nào?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.