Chương 2315: Lạy cô!


Nhưng nhìn phần dưới của sủi cảo chín rồi mà bên trên còn chưa.

Cố Niệm Chi lại cho thêm chút nước.
Các thành viên khác của đội cảm tử và đội phá bom mìn trong phòng khách thấy Hoắc Thiệu Hằng đi ra thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám bất cẩn.
Dù sao Chu Khải Nguyên còn chưa nói gì, họ vẫn phải duy trì trạng thái chiến đấu.
Cố Niệm Chi luống cuống tay3 chân. Cô lại đổ nước vào nồi lần nữa, muốn giảm mùi khét lẹt kia đi.
Nước mang theo vết dầu tràn ra, chảy xuống b9ếp.
Cùng lúc đó, mấy lính cần vụ cầm bình cứu hỏa công suất lớn phun mạnh về phía bếp ga.
Mà bên ngoài biệt thự, đội cảm tử và phá bom mìn được võ trang đầy đủ đã tập kết xong xuôi, chuẩn bị tấn công xông vào cửa.
Hoắc Thiệu Hằng cũng hết cách rồi. Anh đành ôm lấy Cố Niệm Chi đi nhanh ra khỏi nhà bếp.
Phòng bếp phía sau vẫn tỏa ra khói màu đen đặc, anh bước ra khỏi màn khói dày giống như thể đi ra khỏi chiến trường giăng đầy thuốc súng.
Gần như anh nhảy từ cầu thang lầu hai xuống, còn nhanh hơn cả mấy cậu lính cần vụ kia, lao vào phòng bếp như tia chớp.
Quả nhiên anh đoán không sai.
Cố Niệm Chi muốn tự tử cho rồi, cả người cô vùi vào lòng Hoắc Thiệu Hằng, nói thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Chu Khải Nguyên nhìn Hoắc Thiệu Hằng, quan tâm hỏi:
Thiếu tướng Hoắc có sao không?

Hoắc Thiệu Hằng bất đắc dĩ giơ tay lên:
Tôi không sao, đúng là hiểu nhầm... cậu dẫn người ra ngoài đi, tôi ra ngay.

Chu Khải Nguyên không chịu:
Anh ra ngoài trước đi, chúng tôi muốn kiểm tra chỗ này cẩn thận, nhỡ đâu có chuyện gì.

Ngọn lửa màu xanh6 nhanh chóng bị cuốn lên, lan theo chảo cháy đến mép.
Cố Niệm Chi cuống lên, cầm ấm nước trong tay đổ xuống toàn b5ộ.
Một tay Cố Niệm Chi cầm chảo, một tay cầm ấm nước đang tranh đấu với ngọn lửa màu xanh lam từ bếp ga.
Hoắc Thiệu Hằng vừa tức vừa buồn cười, anh ôm lấy Cố Niệm Chi từ phía sau lưng, lăn xuống đất.
Lại mở 8lửa to.
Hơi nước lại lan tỏa khắp phòng, thậm chí còn có mùi khen khét bốc ra.
Nhưng cô lại quên mất giảm lửa.
Đây không phải bếp điện từ mà lại là bếp ga.
Bởi vì lúc chuông báo động vang lên, họ không được nhận người thân mà chỉ được quan tâm đến Hoắc Thiệu Hằng.
Một đám người cầm súng lao vào biệt thự, thấy phòng bếp khói đặc cuồn cuộn thì lập tức chiếm từng góc có lợi trong phòng khách, gác súng lên, yểm trợ Chu Khải Nguyên dẫn hai thành viên vào nhà bếp.
Cho dù không có chuyện gì thì cứ làm như có chuyện, xem như là diễn tập.
Một buổi diễn tập thực chiến thật sự, mặc dù nguyên nhân rất không đâu...
Hoắc Thiệu Hằng đang ngủ trưa trong phòng ngủ của mình cũng bị giật mình vì còi báo động. Anh nhảy khỏi giường như phản xạ có điều kiện, mặc thường phục của mình lên rồi chạy ra ngoài, xuống cầu thang.
Đợi đến khi anh đến cửa cầu thang thì thấy phòng bếp nhà mình cuồn cuộn khói, mấy lính cần vụ đang cầm bình chữa cháy đi vào, lòng anh thoáng thót lên, thầm nghĩ không ổn rồi.
Đội trưởng nhóm lính cần vụ của Hoắc Thiệu Hằng - Phạm Kiến vội chạy ra khỏi ngôi nhà phủ đầy bọt chữa cháy, nói với đội cảm tử và đội phá bom mìn bên ngoài:
Không sao, không sao đâu! Là hiểu lầm, hiểu lầm thôi!

Anh ta còn chưa dứt lời thì đã bị đội trưởng đội cảm tử là Chu Khải Nguyên quật ngã.
Đương nhiên Chu Khải Nguyên không nghi ngờ Cố Niệm Chi, nhưng nhỡ có người lợi dụng cơ hội này giở trò gì đó trong phòng này thì sao?
Lúc này phải làm theo trình tự mới được.

Có phải là hiểu lầm hay không bọn tôi sẽ tự xem! Đi!
Anh ta ra dấu, dẫn một đội cảm tử lao vào trước.
Đây là chuyện họ nhất định phải làm theo trình tự.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng đã ôm Cố Niệm Chi từ dưới đất đứng lên.
Anh ngẩng đầu lên thì thấy đội cảm tử được võ trang đầy đủ cầm súng đang đứng trước mặt mình, khóe miệng giật giật.
Tiếng còi cảnh sát tiếng dài tiếng ngắn vang vọng khắp vùng, một số thành viên của Cục tác chiến đặc biệt lập tức ngừng công việc đang làm, vội vàng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Đội cảm tử thường trực và đội phá bom mìn cũng tập kết xong xuôi trong một phút, cùng đi về bốn phía biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng.
Đây không phải chỉ là máy báo khói riêng trong biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng mà còn liên kết với điều khiển ở phòng trung ương.
Máy báo động vừa vang lên thì toàn bộ khu nhà đều vang lên cảnh báo.
Ầm!
Một ngọn lửa bùng lên chỉ cách sợi tóc trước trán Cố Niệm Chi không tới 1cm. Máy báo cháy trong bếp đột nhiên vang lên tiếng kêu inh ỏi.
Sau năm phút, Chu Khải Nguyên rời khỏi phòng bếp, thông báo cho mọi người qua tai nghe bluetooth:
All clear.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.