Chương 2353: Lam nhan họa thủy


Hoắc Học Nông nhắm mắt lại, đột nhiên uể oải, mệt mỏi dựa vào gối:
Gia Lan, cháu đừng ép ông phải nói những lời trái lương tâm đó. Ông không nhớ 8đã từng gặp một người như vậy thì sao có thể làm chứng cho cháu được?


La Gia Lan trợn to hai mắt, cô ta nhếch miệng, trong đầu không ngừ3ng vang lên câu nói của Hoắc Học Nông.
Cố Niệm Chi cũng tò mò hỏi:
Sao lại muốn La Gia Lan chuyển một nửa quỹ ủy thác cho Chương Văn Kiệt? Kỳ lạ thật, rõ ràng là tài sản của bác Hoắc mà, cũng là tài sản của bà Tạ... Nếu cháu nhớ không nhầm, đây là đồ cưới của người ta, cũng là tài sản trước khi cưới, sao có thể chia cho cháu trai của kẻ thứ ba được? Chuyện này đúng là bất hợp lý quá.


Cháu không tin đâu, ông Hoắc không thể ngu ngốc vô liêm sỉ vậy được, nhất định là La Gia Lan lại nói dối rồi, đúng không?

La Gia Lan tựa lên mép giườ6ng bệnh của Hoắc Học Nông, quỳ thẳng tắp. Cô ta khổ sở cần xin lần nữa:
Ông Hoắc, cháu xin ông suy nghĩ thêm đi ạ! Suy nghĩ thật kỹ! Hôm đó Yama5guchi Yoko tới tìm cháu đi ăn cơm dạo phố, bọn cháu đứng trước cửa trang viên thì thấy ông...

Hoắc Học Nông nhắm mắt lại như không nghe thấy La Gia Lan nói gì. La Gia Lan cầu xin thế nào thì ông ta cũng không nói một lời.

Ông không nhớ đã từng gặp một người như vậy...

Đây không phải là qua cầu rút ván ư?

Ông không nhớ đã từng gặp một người như vậy...


Ông không nhớ đã từng gặp một người như 9vậy...

La Gia Lan oán hận, sau đó lại run rẩy nói với Hoắc Học Nông:
Ông Hoắc, ông thấy chết mà không cứu thật sao? Điều kiện mà chúng ta từng thỏa thuận, ông cũng không thực hiện hay sao? Ông đã đồng ý với cháu, nếu cháu chuyển một nửa quỹ ủy thác cho cháu trai ông là Chương Văn Kiệt, ông sẽ cho cháu lấy Thiếu tướng Hoắc mà!

Hoắc Học Nông mở choàng mắt, bật dậy ngồi thẳng người, ông ta huơ nắm đấm, giận dữ hét lên:
Tôi không quan tâm cô, cô càng lúc càng nói bậy bạ? Tôi nói khi nào...


Ôi trời, La Gia Lan, cô cho rằng tôi và luật sư Thái là người chết hả? Cô hối lộ nhân chứng trước mặt chúng tôi à? Cô nghĩ có tiền là muốn làm gì cũng được sao? Huống hồ quỹ ủy thác kia đã bị đóng băng rồi, cô đừng có viết ngân phiếu khống.
Cố Niệm Chi khoanh tay, cười thành tiếng.
La Gia Lan quay đầu nhìn cô một cái, vẻ xem thường chán ghét trên mặt cô không hề che giấu một chút nào, nhìn cô ta như đống rác.
Cố Niệm Chi đứng bên không ngừng đẩy cô ta:
La Gia Lan, tôi khuyên cô đừng làm mấy chuyện vô ích nữa. Ông Hoắc đã từng là thượng tướng quân đội của Hoa Hạ, sao có thể ngụy tạo chứng cứ cho cô được. Cô nên ngoan ngoãn đi theo Cục tác chiến đặc biệt đi, cố gắng khai báo mình đã thuê kẻ giết người thế nào. Tôi thấy cô là con liệt sĩ, tôi sẽ xin tòa án không xử cô tử hình.

Nhưng nếu như định tội, cho dù không phải tử hình thì cũng là chung thân, giam trong tù cả đời.
Nhưng trước khi cô ta chết, cô ta cũng phải kéo mấy người chịu tội thay.
La Gia Lan sầm mặt, cô ta cúi đầu, hai tay bấu chặt lấy mép chăn mỏng trên giường bệnh của Hoắc Học Nông, thì thào nói:
Ông Hoắc, chỉ cần ông làm chứng cho cháu, ông có điều kiện gì cháu cũng sẽ đồng ý!


Ông Hoắc, ông nghĩ chỉ một câu nói của ông mà cháu đồng ý giao nửa tài sản ra sao?
La Gia Lan chống bên mép giường bệnh, cố gắng đứng lên:
Cháu đã ghi âm lại những gì ông nói lúc trước với cháu, cũng là để đề phòng ngày hôm nay.

Hoắc Học Nông tàn nhẫn như thế nào, La Gia Lan hiểu rõ. Cho nên để phòng trường hợp ông ta lật lọng qua cầu rút ván, cô ta cũng dùng thủ đoạn, lén ghi âm lại điều kiện khi hai người bàn bạc.
Thật ra Tạ Thận Hành biết chuyện của Hoắc Học Nông và y tá trưởng Chương, nhưng ông sẽ không thừa nhận quan hệ giữa bọn họ.
Cho dù họ đã có cháu trai cháu gái, nhưng chỉ cần có Tạ Thận Hành ở đây thì nhà họ Chương đều chỉ là người qua đường không quan trọng.
Hoắc Học Nông im bặt, vẻ mặt ông ta đầy kinh ngạc:
Cô... cô nói cái gì? Cô ghi âm lại?

Tạ Thận Hành nghe thấy La Gia Lan nói thì trầm mặt:
Hoắc Học Nông, ông có một đứa cháu trai họ Chương khi nào vậy? Không phải ông chỉ có một đứa cháu trai là Thiệu Hằng thôi sao?

Vậy thì cô ta sống có ý nghĩa gì đây?
Còn không bằng chết đi cho rồi.
Hoắc Học Nông mặt dày, không quan tâm đến vẻ chế nhạo trong lời nói của Cố Niệm Chi mà đỏ mặt gật đầu:
Đúng vậy, cô ta nói dối đấy, tôi không hề nói như vậy.


Đây là mưu đồ bí mật của ông ta và La Gia Lan. Một khi chuyện này lộ ra ngoài thì cũng như phim nhựa của máy ảnh vậy, bị hủy đi hoàn toàn.

Cho nên ông ta mới thề thốt phủ nhận rồi nói tiếp:
La Gia Lan toàn nói dối thôi, ngay cả ghi âm cũng không thể tin được, chắc chắn là ngụy tạo.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.