Chương 2425: Chị gái xinh đẹp
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 849 chữ
- 2022-02-21 03:26:00
Cô có thể sang phòng bên cạnh làm thủ tục.
Quan tòa khép hồ sơ lại, gõ búa:
Phiên tòa sơ thẩm đầu tiên kết thúc. Đợi luật sư bị cáo đưa chứng c8ứ mới lên thì sẽ phúc thẩm lại.
Thái Thắng Nam và La Gia Lan trầm mặt rời khỏi tòa án số một, đi sang văn phòng bên cạnh nộp tiền bảo lã3nh.
Tống Cẩm Ninh vội vàng đáp được, khách sáo tạm biệt Hoắc Quan Thần:
Chúng tôi đi trước, chào nhé.
Bà không quay đầu lại, lên thẳng xe của Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi nhìn theo tiếng còi, phát hiện là xe của Hoắc Thiệu Hằng, nhất thời cô thở phào nhẹ nhõm, vội nói:
Hoắc thiếu tới rồi.
Hoắc Quan Thần và Tống Cẩm Ninh cùng nhìn sang.
Hoắc Thiệu Hằng mở cửa xe ra lần nữa, một cô gái cao gầy xinh đẹp đẩy cửa xuống xe.
Cô ấy có một mái tóc dài gợn sóng, đuôi tóc nhuộm màu đỏ rực, làn da trắng mịn vô cùng.
Cố Niệm Chi nhìn mà trợn tròn cả mắt.
Ai đây...
Cố Niệm Chi yên lặng suy nghĩ về tình thế khó xử của Hoắc Thiệu Hằng rồi bất giác cười trộm.
Cô biết
tình thế khó xử
này chắc chắn sẽ không xuất hiện với Hoắc Thiệu Hằng. Nếu như Hoắc Quan Thần không chấp nhận cô thì anh cũng sẽ không về nhà đó nữa.
Cố Niệm Chi đặt chìa khóa xe vào tay anh.
Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nói vào trong xe:
Tiêu Dạ, cô lái xe của Niệm Chi đi, tôi gửi địa chỉ qua điện thoại cho cô.
Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh cũng cùng nhau ra khỏi cửa lớn của tòa án.
Hoắc Quan Thần yên lặng đứng đợi họ bên một chiếc xe 9quân dụng, đỗ trước cửa tòa án.
Trong tay ông cầm điếu thuốc, vẻ mặt nghiêm nghị, đứng nghiêm.
Thấy họ đi ra, Hoắc Quan Thần ném 6điếu thuốc vào thùng rác dưới gốc cây to, bước tới đón họ.
Cố Niệm Chi nói với anh:
Em có lái xe tới, đang ở bãi đỗ xe.
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ra chỗ cô:
Đưa chìa khóa cho anh.
Vốn dĩ Cố Niệm Chi đang muốn tránh ra xa, nhưng Tống Cẩm Ninh lại liếc nhìn cô một cái, cô lại không dám nhúc nhích, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng cạnh làm kỳ đà cản mũi đáng yêu.
Hoắc Quan Thần nhìn Cố Niệm Chi rồi hòa ái nói:
Niệm Chi à, hôm nay nhờ có cháu. Cuối tuần có rảnh không, về nhà với Thiệu Hằng chơi một lát.
Cố Niệm Chi chưa từng nghe thấy Hoắc Quan Thần nói chuyện với mình hòa nhã đến vậy, trong lòng cô không thể không khiếp sợ.
Nhưng mà sau đó, cô cũng hiểu rõ Hoắc Quan Thần đã bắt đầu có ý chấp nhận người con dâu là cô.
Cẩm Ninh, tôi đưa bà về.
Ông nhìn Tống Cẩm Ninh, áy náy nói.
Tống Cẩ5m Ninh mỉm cười, khách sáo đáp:
Không cần phiền ông, Niệm Chi có thể đưa tôi về.
Cô ta lại hỏi Cố Niệm Chi:
Cô Cố, xe của cô ở bãi đậu xe tòa án à?
Cố Niệm Chi gật đầu, chỉ vị trí cho cô ấy rồi nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Tiêu Dạ đi về phía bãi đỗ xe.
Giờ đến giận cũng không giận nữa, đủ để chứng minh chút ấm áp cuối cùng mà ông để lại trong lòng bà đã biến mất không bóng dáng tăm hơi.
Ba người cứ lúng túng đứng trước xe quân dụng ngoài cửa tòa án như vậy. Mãi đến khi có tiếng xe hơi lanh lảnh vang lên phá vỡ sự yên lặng kỳ lạ này.
Mặc dù trong lòng cô cũng không quan tâm Hoắc Quan Thần có chấp nhận mình hay không lắm, nhưng chắc chắn là nếu ông ta có thể chấp nhận cô thì cũng không hẳn là thân thiết.
Hoắc Thiệu Hằng có thể đỡ bận lòng, không phải rơi vào tình thế khó xử giữa vợ và ba.
Tống Cẩm Ninh cười khách sáo, bà không đẩy ông ra ngàn dặm, nhưng thái độ xa lạ và khách sáo này còn khiến ông khó chịu hơn.
Nếu bà đánh ông, mắng ông, từ chối ông, nghĩa là trong lòng bà còn có một vị trí cho ông.
Chị gái xinh đẹp này ở đâu ra vậy?
Tiêu Dạ nhận chìa khóa xe của Cố Niệm Chi rồi khẽ cười:
Vâng, thủ trưởng.
Hoắc Thiệu Hằng đẩy cửa xe bước xuống, đi tới trước mặt ba người họ, gật đầu với Hoắc Quan Thần:
Ba tới rồi à.
Rồi anh lại hỏi Tống Cẩm Ninh:
Muốn con đưa mẹ về không?
Cô nở nụ cười với Hoắc Quan Thần:
Được ạ, nếu rảnh cháu và Hoắc thiếu sẽ về.
Hoắc Quan Thần cười với cô rồi nhìn về phía Tống Cẩm Ninh.
Hoắc thiếu à, đây là người mới tuyển sao?
Cố Niệm Chi tò mò hỏi, nhưng lại bị Hoắc Thiệu Hằng nhét vào trong xe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.