Chương 2428: Như hình với bóng
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 805 chữ
- 2022-02-21 03:26:00
Nhưng vừa đi đến bên kia bờ đại dương thì bị cắt đứt. Bởi vì ở bên kia không có số điện thoại như vậy.
Hoắc Thiệu Hằng lạnh lù8ng ra lệnh:
Tiếp tục theo dõi, có gì thì báo cáo ngay.
Vâng, thủ trưởng.
Một lát sau, anh đi tới bên cửa sổ, quan sát Cố Niệm Chi đang đi tới đi lui trong phòng khách rồi đột nhiên hỏi:
Chu kỳ của em có bình thường không?
Cố Niệm Chi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh:
Bình thường mà, chính xác lắm, không chậm ngày nào. Mấy hôm trước mới tới mà, sao vậy ạ?
Mấy ngày trước mới tới...
Vậy phải làm sao đây?
Chống đẩy. Mỗi lần hít đất hai mươi cái, hít vào thì hóp bụng, làm năm lần như thế thì chắc chắn sẽ không có bụng đâu.
Cố Niệm Chi dừng bước lại, chớp mắt hai cái:
Thật sao? Hiệu quả vậy à?
Vậy thì chắc chắn không có rồi.
Hoắc Thiệu Hằng rời mắt, tâm trạng có phần phức tạp. Nhất thời anh cũng không biết rốt cuộc là mình vui hơn hay thất vọng nhiều hơn.
Anh không nghĩ đến vấn đề này nữa mà đi tới bên cạnh cô:
Muốn giảm bụng thì đi bộ không có tác dụng đâu.
Đầu bên kia cúp máy.
Hoắc Thiệu 3Hằng nhìn Cố Niệm Chi như có điều suy nghĩ.
Cố Niệm Chi ăn xong bữa cơm muộn phong phú, trong lòng thấy thoải mái vô cùng.
Cô đứng lên đi tới đi lui, vừa đi vừa đếm số bước chân.
Cô tìm một tấm thảm yoga trải xuống đất, bò ra làm hai lượt.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn eo cô sụp xuống như cái thìa, đường cong phía sau và eo mông vô cùng bắt mắt, trong lòng như bùng cháy, nhưng anh vẫn ở bên cạnh sửa cho cô:
Em phải dồn lực vào eo, không thể buông lỏng được.
Anh vỗ tay lên hông Cố Niệm Chi một cái.
Hoắc Thiệu Hằng để bát đũa vào máy rửa bát ở trong bếp rồi vào 6phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, nhân tiện kết nối với trang web của Cục tác chiến đặc biệt, xem email công việc.
Nửa tiếng sau anh5 rời khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Cố Niệm Chi vẫn còn đi quanh trong phòng khách.
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu không nói, anh tiện tay cầm lấy quyển tạp chí quân sự, ngồi xuống sofa trong phòng khách, vừa lật xem vừa nhàn nhã hỏi:
Em đang làm gì thế? Đi nửa tiếng rồi mà không mệt à?
Cố Niệm Chi ngồi cạnh đếm cho anh, lúc đếm tới mười, đột nhiên cô nhảy lên, nhoài người lên lưng Hoắc Thiệu Hằng, ôm lấy cổ anh dương dương tự đắc:
Anh làm đi, anh làm tiếp đi! Anh cõng em xem thử hít đất có đúng chuẩn được không.
Lưng Hoắc Thiệu Hằng như trĩu xuống, đúng là không phản ứng kịp.
Nhưng mà anh nhanh chóng ổn định cánh tay, nói:
Đếm tiếp xem.
Cô bò dậy khỏi tấm thảm yoga, ôm đầu gối ngồi dưới đất rồi nói:
Vô ích thôi, em thấy cách này không nhỏ bụng được.
Sao lại vô ích?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cô:
Là do em làm không đúng.
Vừa nói anh vừa vận động gân cốt rồi nằm xuống, hai tay chống trên tấm thảm yoga của Cố Niệm Chi, bắt đầu chống đẩy.
Em ăn nhiều quá, ăn xong không thể ngồi ngay được, phải vận động một chút, nếu không bụng lại to.
Cố Niệm Chi sờ sờ bụng mình với vẻ sầu não:
Hình như gần đấy em đã béo lên một chút.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn lướt qua eo cô, yết hầu dao động, anh nói:
Cũng được mà.
Rồi ánh mắt anh lại chuyển về tạp chí trước mặt mình, từng chữ đen như mực và hình ảnh đầy màu sắc rực rỡ như chuyển động trước mặt, vậy mà anh không sao nhìn nổi.
Bịch một tiếng, Cố Niệm Chi bị anh vỗ nằm dài dưới đất.
Anh làm gì thế chứ?
Cố Niệm Chi nổi nóng, cô ngửa đầu muốn nói lại vài câu, nhưng nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn mình, môi anh như ẩn chứa ý cười giống tia nắng sớm xuyên qua từng tầng mây, le lói từng tia nắng.
Sự tức giận trong mắt Cố Niệm Chi giống như bông tuyết dưới ánh mặt trời, tan ra toàn bộ.
Vừa nói, anh vừa cõng Cố Niệm Chi sau lưng, tiếp tục hít đất.
Lưng anh vẫn là một đường thẳng tắp như trước, cho dù đang cõng thêm một người phía trên.
Cố Niệm Chi ôm cổ anh, nhún lên nhún xuống trên lưng, thấy người này cõng một người mà chống đẩy cứ như chơi, không hề mất sức.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.