Chương 2561: Thần giao cách cảm


Sau khi gọi được một lần, cô không gọi nữa.

Đợi thêm mấy ngày nữa là Hoắc Thiệu Hằng về rồi.
Cô ấy như chạy trốn vào một cửa hàng tiện lợi ven đường.
Cố Niệm Chi an vị dưới ánh đèn trong xe, khẽ nói với Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi không muốn nhận lắm, nhưng chuông điện thoại cứ cố chấp vang lên hết lần này 6đến lần khác, cô lấy điện thoại trong túi ra.
Vừa nhìn thấy số máy, trong lòng cô giật thót.

Vậy sao giờ lại nói? Không sợ em lo lắng nữa à?
Cố Niệm Chi mím môi, giọng nói càng lúc càng véo von.
Tiêu Dạ nghe thế thì như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than.
Cô có thể cảm giác được cảm xúc của Hoắc Thiệu Hằng trầm xuống, tâm trạng không tốt lắm.
Hoắc Thiệu Hằng cũng không thấy lạ khi Cố Niệm Chi có thể cảm nhận được tâm trạng của anh, cô là số ít người có thần giao cách cảm trực tiếp với anh như vậy.
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp chín giờ tối:
Bận như thế à? Tối em ăn gì? Phải ăn đúng giờ, không được muộn đâu đấy.

Cố Niệm Chi ngoan ngoãn gật đầu:
Em biết rồi, buổi tối em ăn rất ngon, em gọi đồ ăn ngoài, có canh có thịt có rau, em còn ăn hai miếng gạch cua.

Cô cười khanh khách quay đầu lại nhìn Tiêu3 Dạ, thấy tâm trạng của cô ấy cũng không tệ nên muốn trêu chọc vài câu, đột nhiên lại nghe thấy tiếng di động của mình reo.
Muộn v9ậy rồi còn ai gọi điện thoại cho cô vậy?
Vung ra một cái sọt lớn như vậy, giờ lại nói tất cả đều bình thường?
À, cho dù kỹ thuật của họ không đạt đến trình độ đó thì cũng không thể xem họ như đồ ngốc được.
Mai là lễ duyệt binh và diễn t8ập, ngày kia anh sẽ trở về Đế Đô.
Tâm trạng của Cố Niệm Chi cũng tốt lạ thường.
Cái giọng điệu qua loa lấy lệ này thật là khó nghe.
Cố Niệm Chi nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa xe, cô nhỏ giọng nói:
Sao vậy? Hoắc thiếu có tâm sự à?

Anh gọi bằng điện thoại riêng trong phòng, vốn định gọi cho Tống Cẩm Ninh hỏi xem tình hình điều tra ở chỗ bà thế nào rồi, nhưng ngón tay lại không nghe sai khiến, tự động bấm số của Cố Niệm Chi.
Bây giờ nghe được giọng nói dịu dàng vui vẻ của Cố Niệm Chi, anh mới nở nụ cười, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay là ngày trước lễ duyệt binh, mai sẽ là ngày duyệt binh và diễn tập.
Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, hệ thống bình thường, nhân viên điều tra cũng bình thường, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy không ổn.
Đang lúc ngọt ngào hòa hợp, đột nhiên nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng nói chuyện này, nụ cười trên mặt Cố Niệm Chi như cứng lại, nhịp tim như ngừng lại ba giây.
Thế giới bất động yên lặng như tờ, cô chỉ nghe thấy tiếng Hoắc Thiệu Hằng qua điện thoại, giống như từ một chân trời xa xăm vọng tới.
Hoắc Thiệu Hằng

một tiếng:
Ngoan lắm.

Cố Niệm Chi:
...

Nhưng họ lại không điều tra được thứ gì thật sự có ích.
Tâm trạng Hoắc Thiệu Hằng không tốt, buổi tối cũng không ăn, anh cầm chai bia về ký túc xá, đuổi Âm Thế Hùng đang ngó dáo dác đi, khi đó mới có thể yên tĩnh được một lúc.

Ừ, anh mới tan làm.
Hoắc Thiệu Hằng duỗi thẳng chân, khẽ híp đôi mắt lại:
Còn em? Ở nhà làm gì vậy?

Cố Niệm Chi cười tươi:
Em cũng mới tan làm, đang trên đường về nhà.

Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy giọng nói của Tiêu Dạ:
Là Tiêu Dạ đưa em về à?

Cố Niệm Chi:
Giờ chị ấy mới xuống xe vào cửa hàng tiện lợi.

Đây là số điện thoại căn cứ q5uân sự ở thành phố Nhật Hòa mà...
Là Hoắc thiếu gọi tới sao?
Có lẽ là vì trong tiềm thức anh không hề đề phòng với cô, nên cô mới cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của anh.
Hoắc Thiệu Hằng lại hút một hơi thuốc, anh bỗng nói:
Niệm Chi, nửa tháng trước suýt nữa anh bị đạn bắn trúng.

Qua một hồi lâu, Cố Niệm Chi mới tìm được giọng nói của mình, cô thấp giọng nói:
Rốt cuộc anh cũng chịu nói những chuyện này cho em biết rồi à?

Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại, một tay cầm điện thoại, một tay cầm điếu thuốc, anh khẽ nói:
Không có gì là không thể nói với em cả, chỉ là anh không muốn khiến em lo lắng.

Cố Niệm Chi và Hoắc thiếu đang nói chuyện riêng mà cô lại ở bên thì đúng là ngại quá.
Tiêu Dạ vội rời khỏi cao tốc, dừng xe ở bên đường rồi nói:
Tôi đi mua ít đồ đã.

Cố Niệm Chi vội vàng bắt máy, cô vui mừng hỏi:
Hoắc thiếu, là anh sao?

Lúc này Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trên bệ cửa sổ cho sĩ quan ở căn cứ quân sự thành phố Nhật Hòa, trước mặt để một chai bia, trong tay là điếu thuốc, anh hút một hơi, nhả ra làn khói trắng, đôi mắt khô đến đỏ bừng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.