Chương 2565: Đón cô về nhà


Tiêu Dạ đạp mạnh vào cửa sổ sát đất trong phòng khách, cùng lúc đó nổ súng.

Nếu như không gửi được tín hiệu điện từ thì8 cô muốn động tĩnh ở đây có thể truyền đi.

Nhưng bắn mấy phát súng, cô phát hiện toàn bộ ban công được bao kín bởi kín3h chống đạn.
Đến lúc đó, họ có thể thoát được hay không cũng là vấn đề.
Trong phòng ngủ, Cố Niệm Chi sợ đến run lên.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đối mặt với tình huống này.
Viên đạn cô bắn ra chỉ tạo thành mấy vết nứt trên kính ở sân thượng mà thôi.
Ngay lúc Tiêu Dạ đan9g quyết định, rốt cuộc đối phương cũng phá cửa đi vào, dường như chỉ một giây ngắn ngủi nhưng lại như đã qua rất lâu rồi.
6
Tiêu Dạ vừa xoay người lại, một người đàn ông đã lao tới, nắm tay đang nổ súng của cô kéo lại, lên đầu gối, bẻ gãy cổ tay 5của Tiêu Dạ rồi đạp mạnh một cú, một tiếng rắc vang lên, chân Tiêu Dạ bị hắn ta đạp gãy.
Tiêu Dạ cũng khá cứng đầu, đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra trên trán nhưng cổ họng cô lại không thốt lên một tiếng.
Dường như đối phương cũng rất kinh ngạc trước sự kiên cường của cô, hắn thoáng buông lỏng tay.
Tiêu Dạ ngã rầm xuống đất với tư thế kỳ lạ. Một tay mềm nhũn, cổ tay như gập lại 180 độ. Cái chân bị đạp gãy thì không thể nào chống đỡ được cơ thể cô.
Người nọ nhìn lướt qua một vòng quanh phòng, ánh mắt dán chặt trên cửa lớn phòng ngủ, hắn quay đầu nhìn Tiêu Dạ nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói:
Cô Cố, tôi biết cô ở đây. Cô đi ra thì tôi sẽ tha cho cô ta.

Cố Niệm Chi không biết mình có tài cán gì mà những kẻ này phải dùng đủ thủ đoạn tồi tệ như thế.

Còn không ra à? Được, tôi đếm đến mười, đếm một số thì bắn một phát, cho đến khi cô ta chết mới thôi.

Người kia vừa nói vừa nhắm súng vào Tiêu Dạ, lạnh lùng bắn từng phát một.
Người nọ thong thả nói như đi tản bộ, hắn bắn vào cổ tay chưa bị gãy bên kia của Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ hừ nhẹ một tiếng, răng cắn môi dưới đến ứa máu.
Cố Niệm Chi nằm nhoài qua khe cửa phòng ngủ, cô mở to mắt nhìn thấy cảnh này, nhìn máu trên cổ tay Tiêu Dạ chảy loang ra, nhuộm đỏ cả chiếc thảm lông màu trắng.
Đầu tiên là cánh tay trái, rồi đến cánh tay phải, bắp đùi trái, cẳng chân trái, bắp đùi phải, cẳng chân phải.
Từng tiếng súng vang lên, Tiêu Dạ bất ngờ không ngăn nổi tiếng kêu thảm thiết.
Một người bị súng bắn trúng xương, có muốn nhịn cũng không sao nhịn nổi.
Cô không biết mình đã gọi điện thoại mấy lần, bao nhiêu tin nhắn không gửi đi được, điện thoại cũng không liên lạc được với bên ngoài.
Chắn sóng điện từ rồi!
Để đối phó với cô, những kẻ này chắn sóng điện từ rồi!
Cả người Tiêu Dạ bê bết máu, nằm nhoài, máu tươi nhuộm đỏ tấm thảm trắng. Cho dù không chết cũng có thể sẽ tàn phế cả đời.
Cô nhìn về phía Cố Niệm Chi rồi nhắm mắt lại, khuôn mặt xinh xắn trắng bệch như người chết.
Đôi chân dài nhanh nhẹn từng bật lên có thể giết người, có lẽ không thể đứng lên nổi nữa...
Tiếng kêu thốt lên là bản năng lúc con người ta phải chịu đau đớn.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín...

Chỉ còn một phát súng cuối cùng, khẩu súng trong tay người kia nhắm vào đầu Tiêu Dạ.
Hắn vừa cầm súng nhắm vào Tiêu Dạ đang nằm dưới đất, vừa giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
Kế hoạch lần này của họ chuẩn bị suốt nửa năm, nhưng cơ hội chỉ có chưa tới mười phút đồng hồ.
Sau mười phút, đối phương sẽ phát hiện camera ở đây bị mất hiệu lực, họ sẽ phái người tới ngay.
Cô biết đối phương muốn bắt sống cô nên cô uy hiếp tự sát mới có tác dụng nhất.
Cô không còn cách nào khác.
Trước đó Tiêu Dạ bảo cô trốn vào phòng ngủ, lập tức báo cảnh sát, người của Cục tác chiến đặc biệt có thể tới ngay, cùng lắm hy sinh Tiêu Dạ để kéo dài thời gian cho cô.
Ở trong phòng ngủ, Cố Niệm Chi đưa tay che miệng mình, nước mắt như mưa, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa.
Tiêu Dạ dùng mạng mình để cứu cô, thì cô cũng có thể lấy mạng mình ra cứu cô ấy.
Một tay đặt lên nòng súng, chĩa vào đầu mình, Cố Niệm Chi vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa lạnh lùng nói:
Dừng tay lại! Anh bắn nữa thì tôi cũng nổ súng!

Lần đầu là khi cô ở trong khu rừng nhỏ nước Đức, nhìn thấy hai nhân viên Cục tác chiến đặc biệt bị giết...
Lần này cô lại phải trơ mắt nhìn Tiêu Dạ chết trước mặt mình hay sao?

Cô Cố, chúng tôi không muốn làm cô bị thương. Cô nên biết, nếu như chúng tôi muốn cô chết, với thủ đoạn của chúng tôi, làm nổ tòa nhà Quốc hội, nổ cả khu chung cư này cũng được.

Nhưng Tiêu Dạ đã đánh giá thấp thủ đoạn của đối phương, cũng nhìn nhầm Cố Niệm Chi.

Xưa nay Cố Niệm Chi không phải là người có thể trơ mắt nhìn người khác chết vì mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.