Chương 2665: Cháu là may mắn của chúng tôi
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 774 chữ
- 2022-02-22 03:30:03
Chiếc vương miện kim cương màu hồng rơi dưới đất, dưới ánh đèn thủy tinh, nó lấp lánh ánh hồng chói mắt.
Hình dừng lạ8i trên chiếc vương miện kim cương màu hồng này.
Ông ta dẫn cháu đi, quân đội và cảnh sát chúng tôi đều vô cùng tức giận. Bởi vì ông ta là nghi phạm giết người, mười mấy năm qua chúng tôi vẫn luôn đuổi bắt ông ta.
Án mạng?
Cố Niệm Chi kinh ngạc, cô lập tức nói:
Ba cháu... sẽ không giết người đâu!
Sau đó theo ghi chép thí nghiệm mà ông ta để lại, cuối cùng chúng tôi cũng đoán ra, cháu không chết trong vụ tai nạn xe cộ đó mà bị ông ta nổi điên đưa sang không gian đối diện.
Cố Niệm Chi lại muốn giải thích cho ba mình:
Ông ấy không nổi điên! Chú không thể nói ông ấy như vậy được!
Đôi mắt Cố Niệm Chi bỗng co lại.
Cô thấy có người đi về phía hố trời, sau đó đột nhiên biến mất không thấy bóng giống như hiệu ứng trong phim điện ảnh.
Đây là bảy năm trước, sau khi quân đội chúng ta lục soát được thiết bị cộng hưởng từ trường năng lượng cao của Cố Tường Văn, dựa trên ghi chép thí nghiệm của Cố Tường Văn, thí nghiệm từ trường năng lượng cao được tiến hành ở vùng Tunguska của Siberia, Nga.
Hà Thừa Kiên lạnh lùng nói:
Chúng tôi muốn kiểm tra xem nội dung trong các ghi chép thí nghiệm của ông ta có đúng hay không, xem thử liệu chúng tôi có thể đưa người sang không gian đối diện rồi đón về lại được không.
Cố Niệm Chi lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, muốn quay trộm đoạn video không gian ba chiều trước mặt.
Hà Thừa Kiên nhíu mày, ông sáng suốt không muốn thảo luận vấn đề này với Cố Niệm Chi, ông chỉ nói:
Lúc ông ta đưa cháu đi, mặc dù làm rất gọn gàng nhưng rốt cuộc vẫn để lại manh mối, lần này chúng tôi lục soát đến nơi ông ta ẩn náu, từ đó tìm được thiết bị cộng hưởng từ trường năng lượng cao mà ông ta đã phát minh.
Hà Thừa Kiên chỉ vào hình lập phương vuông vức đó.
Hà Thừa Kiên xoa đầu cô rồi nói:
Người đó chính là Cố Tường Văn, ba ruột của cháu.
Mặc dù ông ta là ba ruột của cháu nhưng chú vẫn phải nói, ông ta chỉ là một gã điên.
Chỉ riêng điều này thôi cô đã cảm ơn quyết định của ba rồi.
Mặc dù cô không biết tại sao ông muốn làm như thế, nhưng nghĩ tới Ôn Thủ Ức và Tần Dao Quang, Cố Niệm Chi cảm thấy cô lớn lên ở không gian kia khá vui vẻ, huống chi cô còn có Hoắc thiếu nữa...
Cô vừa mới lấy điện thoại ra thì máy báo động trong phòng đã vang lên.
Hà Thừa Kiên mỉm cười:
Niệm Chi, tắt điện thoại đi.
Cô lo lắng nhìn Hà Thừa Kiên, giống như thể toàn bộ hy vọng của mình đều đặt trên người ông.
Vẻ mặt này làm ông cảm động.
Cho dù ba mình có là kẻ điên đi nữa thì cô cũng phải bảo vệ, huống chi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giờ kết luận vẫn còn quá sớm.
Hơn nữa, nhờ có ba đưa cô sang không gian đối diện, cô mới có thể gặp được Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Niệm Chi đưa mu bàn tay lau nước mắt.
Hà Thừa Kiên lạnh l3ùng nói:
Đây là video bảy năm trước, vào sinh nhật 12 tuổi của cháu.
Đột nhiên cháu biến mất khỏi buổi tiệc, chúng9 tôi truy tìm tung tích của cháu bằng mọi giá, cuối cùng mới phát hiện ra gã điên kia phá rối, hắn đã đưa cháu tới không gia6n đối diện.
Trong giọng nói của Hà Thừa Kiên có vẻ chê cười:
Lúc đó, vốn dĩ chúng tôi còn tưởng cháu và hắn đều chết trong5 vụ tai nạn xe cộ đó.
Cố Niệm Chi giật thót, cô vội hỏi:
Rốt cuộc thiên tài đó là ai?
Hà Thừa Kiên cười một tiếng:
Không nổi điên? Đây cháu xem.
Ông lại bấm nào nút trình chiếu.
Hình ảnh trước mắt họ thay đổi lần nữa.
Cố Niệm Chi lúng túng đỏ mặt, nhìn Hà Chi Sơ lấy điện thoại của mình đi, sau khi tắt máy thì để lên bàn họp.
Hà Thừa Kiên chuyển mắt về hình ảnh, nụ cười trên mặt dần nhạt đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.