Chương 2702: Chớ khinh thiếu niên nghèo
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 871 chữ
- 2022-02-22 03:35:24
Việc Cố Niệm Chi ra đời vốn là một món nợ khó nói, không phải quan hệ mẹ con bình thường. Tầng lớp quản lý của tập đoàn Tần Thị đều hiểu rõ.
Đến khi ấy, người có lòng riêng muốn lợi dụng sẽ gây đả kích nặng nề lên tập đoàn, rất có thể sẽ ngã nhào trên thị trường chứng khoán.
N3ếu khiến cho dân chơi cổ bán tháo, vậy mỗi người bọn họ sẽ phải chịu khoản tổn thất kếch xù.
Những người này đều là nhân viên cao tầng của9 tập đoàn Tần Thị, trong tay đều nắm cổ phiếu của tập đoàn, chắc chắn phải suy nghĩ vì lợi ích của mình.
Cố Niệm Chi né sang bên cạnh một bước, thản nhiên nói:
Tôi không dựa vào ai cả, tôi dựa vào chính mình. Ngài Tần, xin hỏi ngài còn có chuyện gì không? Nếu không có thì tôi đi trước.
Cô nhìn đồng hồ, đã hai lăm phút trôi qua.
Ông cụ Tần thở dài:
Hôm nay vốn dĩ ông phải làm người hòa giải, không ngờ chuyện lại thành như vậy. Thôi được rồi, cháu về trước đi, mấy ngày nữa ông gọi điện tìm công việc cho. Cháu gái ông sao lại phải tủi nhục ở văn phòng luật nhỏ như thế này chứ?
Hơn nữa, hôm nay Tần Dao Quang là6m hơi quá, bị cô nhóc kia châm chọc có hai câu đã giơ chân đá người ta.
Mẹ không hiền mà lại còn chỉ trích con bất hiếu, đúng là quá đáng.5
Tần Dao Quang đành phải hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Cô nhướng mày, cười nhẹ:
Văn phòng luật của chúng tôi tuy nhỏ nhưng cũng đăng kí kinh doanh đàng hoàng, được hội luật sư cấp phép, không phải như mấy bệnh viện tư làm việc vi phạm pháp luật. Nếu chính chúng tôi không coi trọng bản thân mình thì còn mong ai nể nang mình nữa?
Đồng từ Tần Dao Quang co lại, bà ta lạnh lùng nói:
Cô nói ai vi phạm pháp luật?
Bệnh viện tư nào vi phạm thì tôi nói bệnh viện tư đó.
Cố Niệm Chi nhếch cằm, thái độ kiêu căng.
Tần Dao Quang đứng một bên nhếch môi, kéo dài giọng:
Ba, ba cũng để mắt đến nó quá! Nhân viên của cái văn phòng luật bé bằng hạt đậu mà mặt mũi không nhỏ đâu!
Cố Niệm Chi nghe Tần Dao Quang châm chọc mỉa mai thì không tức giận, tính tình có vẻ rất tốt, cười tủm tỉm:
Bà Tần à, đây không phải mặt mũi, mà là thái độ chuyên nghiệp, đạo đức nghề nghiệp. Tất nhiên, khác nghề như cách núi cách sông, bà là bác sĩ, không rõ luật của luật sư.
Cô nhìn lướt qua người trong phòng họp, có vài người không thấy Cố Niệm Chi nói đúng, nhất là quản lý cấp cao bên tập đoàn Tần Thị.
Là luật sư thì được quyền nói linh tinh à? Cẩn thận tôi kiện cô tội phỉ báng!
Tần Dao Quang lạnh lùng nói, ánh mắt rất lạnh nhạt, nhìn cô như nhìn con chuột thí nghiệm.
Cố Niệm Chi cười phì, lắc đầu:
Bà Tần thích tự giội nước bẩn lên đầu mình thật. Bệnh viện tư vi phạm pháp luật mà tôi nói có nhắc câu nào đến bệnh viện Tần Thị đâu? Đế quốc Hoa Hạ có nhiều bệnh viện tư như thế, sao bà lại nghĩ tôi nói đến bệnh viện nhà bà? Chẳng lẽ… bà chột dạ?
Cố Niệm Chi!
Bà ta không muốn nhìn thấy bộ dạng miệng lưỡi sắc bén của Cố Niệm Chi, nó khiến bà ta ám ảnh. Không ngờ qua bao nhiêu năm như vậy lại có người mồm nhanh đá bà ta xuống chân như thế…
Ông cụ Tần thấy hai mẹ con nhà này đã trở mặt với nhau, đành phải đứng ra hòa giải:
Niệm Chi à, mẹ cháu sai rồi, ông sẽ dạy dỗ lại cẩn thận. Sau này cháu có chuyện gì cứ tới tìm ông, đừng quan tâm đến mẹ cháu.
Dứt lời, ông bước tới, hiền hòa lấy danh thiếp của mình ra nhét vào trong tay Cố Niệm Chi.
Đây là danh thiếp mà ông chỉ đưa cho bạn thân thôi, cất kĩ vào nhé. Con gái ra ngoài không dễ dàng gì, không dựa vào người trong nhà, chẳng lẽ lại dựa vào người ngoài?
Ông cụ Tần vỗ vai cô.
Cô Cố xin ăn nói cẩn thận!
Cô đừng có nói hươu nói vượn!
Quản lý cấp cao của tập đoàn Tần Thị và Tần Dao Quang đều lạnh lùng chỉ trích Cố Niệm Chi, như thể cô đã nói gì quá đáng.
Cố Niệm Chi nhún vai:
Các người đừng chột dạ thế chứ. Tôi nói mỗi câu bệnh viện tư ‘vi phạm pháp luật’ mà các người đã nhao nhao như chó điên. Tôi nói cho các người biết, tôi là luật sư. Các người càng hành xử như thế, tôi càng tò mỏ…
Cô kéo dài giọng, vẻ mặt giảo hoạt, ánh mắt không hề sợ hãi, đối mắt với ông cụ Tần một lúc lâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.