Chương 2793: Sai sót duy nhất


Dưới con mắt của bao người, ở chốn công cộng, viện trưởng của tập đoàn bệnh viện tư nhân Tần Thị đã bị Hà Chi Sơ đạp đầu dưới chân8 theo nghĩa đen.

Tần Dao Quang thẹn quá hóa giận, suýt đã ngất xỉu.

Hà Chi Sơ cao quý lịch sự nhưng thể lực rất m3ạnh, ủng bộ đội đạp lên mặt bà ta gần như làm cho bà ta không thể nhúc nhích.
Bà ta muốn kêu cứu nhưng bị chân Hà Chi Sơ 9đạp mạnh lên mặt nên chỉ có thể gào lên.
Bà ta cố trợn to mắt hết sức có thể, nhìn về phía Hà Thừa Kiên, chỉ thấy ông ta 6đang sợ hãi nhìn Hà Chi Sơ, bấy giờ trong lòng mới thấy dễ chịu hơn.
Hà Chi Sơ không hề có ý bỏ qua, anh đạp lên mặt Tần 5Dao Quang, dùng sức nghiến mấy lần, âm thanh toát lên sự thù hận giống như rặn ra từ trong kẽ răng.

Nếu như cô ấy không sống tới ngày mai thì bà cũng phải chôn theo cô ấy!
Hà Chi Sơ vùng ra khỏi hai lính cần vụ đang kìm kẹp anh, sửa sang lại quân phục trên người mình:
Tôi không nói đùa đâu, không tin thì bà có thể chờ ở đây!

Chân mày Tần Dao Quang âm thầm giật giật.
Hà Thừa Kiên cau mày răn dạy Hà Chi Sơ:
Con nói gì thế? Ba biết con rất đau lòng, rất tức giận, nhưng đây không phải là lý do để con trút giận lên người vô tội!


Bà ta vô tội? Không phải bà ta luôn miệng nói bà ta là mẹ ruột của Niệm Chi hay sao? Trong lúc con gái mình còn sống sờ sờ ra đó mà mẹ ruột như bà ta lại muốn đem cô ấy ra làm thí nghiệm chẳng khác gì một cái xác chết, đây là chuyện mà con người có thể làm sao?
Hà Chi Sơ hừ một tiếng, phủi bụi bặm trên người:
Miệng thì nói đã tìm bác sĩ đến đây làm phẫu thuật, nhưng bây giờ còn chưa đến. Nếu như không phải con thấy tình hình không ổn sau đó tự đi tìm một bác sĩ khác thì có lẽ Niệm Chi đã bị bà ta ‘hiến tặng thi thể’ rồi! Bà ta làm như thế không phải muốn lấy mạng người ta à? Hay là muốn mượn dao giết người?!

Khóe môi Tần Dao Quang giật giật mấy cái, bà ta nói với Hà Thừa Kiên:
Anh Hà, xem ra A Sơ rất có thành kiến với em. Em không nên dính líu đến chuyện này thì tốt hơn, hai ba con anh có hiểu lầm gì thì tự giải quyết đi, em đi trước đây.

Bà ta vội vàng bỏ đi.
Ông ta tin tưởng vào năng lực chữa bệnh của bà ta, nhưng không hề tin tưởng vào tư cách làm mẹ của bà ta.
Ngày xưa tuy Tần Dao Quang có đối xử lạnh lùng với Cố Niệm Chi nhưng không quá đáng đến mức này.
Tần Dao Quang lại thấy tủi thân:
Em đâu có nghĩ nhiều như vậy? Em chỉ suy nghĩ theo lẽ thường thôi mà. Hơn nữa, cho dù anh không tin tưởng vào năng lực chữa bệnh của em thì cũng phải tin tưởng vào khả năng phán đoán của em. Niệm Chi thật sự không thể sống nổi đến ngày mai...

Lính cần vệ của ông ta đồng loạt xông lên kéo Hà Chi Sơ lại, lúc này Tần Dao Quang mới tránh được cú đá khủng khiếp của Hà Chi Sơ, luống cuống tay chân lồm cồm bò dậy.

Anh Hà! Rốt cuộc em đã làm sai cái gì?!
Tần Dao Quang khóc lóc thảm thiết chạy về phía Hà Thừa Kiên.
Hà Thừa Kiên bước sang bên cạnh một bước, né được Tần Dao Quang, ông ta thở dài nói:
Em cũng quá đáng lắm, Niệm Chi còn chưa biết sống chết như thế nào, em đang làm trò gì vậy?

Hà Chi Sơ nhìn chằm chằm vào bóng lưng hoảng hốt của bà ta, hừ lạnh một tiếng sau đó quay sang nhìn Hà Thừa Kiên, giọng nói càng lạnh lùng hơn:
Thượng tướng Hà, ba cũng tài giỏi thật đấy, nếu như nói mượn dao giết người thì hẳn là ba mới phải.


Chi Sơ!
Hà Thừa Kiên tức giận gầm lên một tiếng:
Con theo ba qua đây!


Không, con phải ở lại đây canh chừng cho đến sáng mai Niệm Chi có thể thoát nguy hiểm.
Hà Chi Sơ từ chối.

Mẹ nó! Bà thật sự là mẹ ruột à?! Con gái vừa làm phẫu thuật, còn đang nằm trên giường bệnh mà đã muốn dùng xác của cô ấy làm thí nghiệm rồi à?! Bà đừng có làm vấy bẩn cái gọi là chí công vô tư, hành động này của bà chí công vô tư ở chỗ nào?! Nếu thật sự chí công vô tư thì bà đã đem xác của mình đi hiến tặng cho người ta làm thí nghiệm rồi! Chứ không phải là đứa con gái sống sờ sờ của bà!

Hà Chi Sơ vô cùng tức giận, nhấc chân lên đạp lên người Tần Dao Quang.

Chi Sơ!
Bấy giờ Hà Thừa Kiên mới lên tiếng.
Hà Thừa Kiên hết cách, đành xua tay bảo lính cần vụ đi tới hai đầu hành lang canh gác, không cho người nào đến đây.

Trên cả hành lang chỉ có hai bọn họ.

Hà Thừa Kiên nhìn Hà Chi Sơ, hơi ảo não và hối hận:
Chi Sơ, xin lỗi, ba không ngờ...



Ba nói vậy là thừa nhận ba đã sai người nổ súng?!
Hà Chi Sơ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hà Thừa Kiên:
Tại sao ba cứ nhất thiết phải lôi Niệm Chi vào chuyện này? Con đã nói với ba bao nhiêu lần rồi, chuyện giữa con và Niệm Chi không cần ba nhúng tay vào!


Hà Thừa Kiên nhíu mày thật chặt:
A Sơ, ba thật sự không ngờ rằng Niệm Chi sẽ chắn đạn cho người ta... Ba đã nói chuyện với con bé rồi, cũng không hề lừa con bé, rõ ràng con bé đã đồng ý với ba là sẽ phối hợp để đối phó với người kia...


Ông ta nhìn về phía phòng chăm sóc sức khỏe đặc biệt của Cố Niệm Chi.

Hà Chi Sơ biết người mà Hà Thừa Kiên muốn nói chính là Hoắc Thiệu Hằng - át chủ bài Viễn Đông.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.