Chương 2806: Tôi không xứng


Tuy Cố Niệm Chi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy gương mặt bình thường của Lộ Cận tươi cười trước mặt, cô vẫn kinh ngạc,8 hai viền mắt đỏ ửng.

Không hiểu sao khi nhìn thấy người này, tất cả những ấm ức, khó chịu, yếu đuối mà cô không 3thể bày tỏ với người khác đều có thể bày ra mà không hề cố kị gì cả.

Lộ Cận hoảng sợ, vội đi tới hỏi:
Có phải vẫ9n khó chịu ở đâu không? Chẳng lẽ phẫu thuật chưa thành công? Sao có thể chứ… Tuy lâu rồi tôi không động tay vào dao phẫu 6thuật… Cháu đừng sợ, để tôi đẩy cháu vào trong phòng chăm sóc đặc biệt để kiểm tra lại.

Lộ Cận cẩn thận đặt cô nằm lên trên chiếc giường bệnh kia, sau đó nhanh chóng dùng đủ loại dụng cụ gắn lên đỉnh đầu và ngực cô, cùng mạch đập trên cổ tay.
Đèn chỉ thị trên thiết bị lóe lên liên tục, có đỏ, có xanh, có xanh biển, còn có cả màu cam.
Cố Niệm Chi liếc nhìn qua, phát hiện có bảy loại màu chỉ thị.
Nghe có vẻ vênh váo.

Cháu không tin à?
Thật ra Lộ Cận không phải kiểu người biết nhìn sắc mặt người khác. Thế nhưng không hiểu tại sao, nhìn vẻ mặt của Cố Niệm Chi ông lại hiểu ngay, thậm chí không cần suy nghĩ là đã biết cô đang nghĩ gì.
Đôi môi củ ấu của Cố Niệm Chi cong cong:
Không phải không tin, có điều thế giới này lớn đến thế, sao chú lại kết luận được là chỉ có một mình chú thực hiện được ca phẫu thuật này?

Lộ Cận không buông tha cho cô, tiếp tục hỏi:
Niệm Chi, cháu có chỗ nào không thoải mái ư? Không phải sợ, nói cho tôi nghe, để tôi nghĩ cách.

Như thể dù là bất cứ chuyện gì, chỉ cần nói cho ông biết, ông sẽ dễ dàng nghĩ ra cách giải quyết vậy.
Những cảm xúc chất chứa trong lòng Cố Niệm Chi vừa tan đi lại nhanh chóng quay về. Viền mắt cô đỏ lên, giọng nhỏ xíu:
Chú là người phẫu thuật cho cháu ư?

Cố Niệm Chi:


Hình như có chỗ nào đó sai sai.
Cô nhất thời câm nín, nhìn Lộ Cận ấn vài cái trên đầu giường bệnh của mình. Vách tường trên đầu giường đột nhiên mở sang hai bên, tạo thành một cái cửa vô cùng rộng.
Lộ Cận khom lưng bế cô ra khỏi giường, bước vào trong cánh cửa kia,
Lộ Cận tập trung quan sát số liệu trên thiết bị, xác định cơ thể cô không có vấn đề gì thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói:
Cũng may là ca phẫu thuật không xảy ra vấn đề gì, cơ thể cháu đang trong giai đoạn hồi phục.

Nói xong, ông lại nghiêm túc nhìn Cố Niệm Chi:
Sao vừa rồi cháu lại khóc? Có chỗ nào không thoải mái ư?

Lúc này Cố Niệm Chi đã không còn cảm xúc ban nãy nữa, nhìn Lộ Cận mà mặt không biểu cảm, nói:
Chẳng phải chú đã dùng thiết bị kiểm tra rồi à?

Từ những lời ông vừa lầm bà lầm bầm, cô đã đoán ra.
Thế nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại.
Lộ Cận nghiêm túc gật đầu:
Đương nhiên rồi, ngoài tôi ra, làm gì có ai thực hiện được ca phẫu thuật như thế này cho cháu?

Nét mặt Lộ Cận thay đổi:
Ngực cháu đau ư? Để tôi xem nào…

Ông cúi đầu thao tác trên một thiết bị, ngón tay bay múa, nhập từng dòng lệnh vào, phân tích tình trạng của Cố Niệm Chi qua màn hình.
Một lúc sau, cơn đau ngực của Cố Niệm Chi dần biến mất, Lộ Cận mới dừng tay, nói:
Cháu phải khống chế cảm xúc của chính mình, trái tim cháu lúc này vẫn còn rất yếu, không thể đập lúc nhanh lúc chậm được.

Hóa ra trong này còn một căn phòng khác.
Cố Niệm Chi ngơ ngác nhìn căn phòng như căn mật thất cực kì rộng rãi này.
Trên đỉnh đầu là đèn giống trong phòng phẫu thuật, vách tường trắng như tuyết, trần nhà màu tối, một chiếc giường bệnh đặt sát tường có vẻ cực kì thoải mái. Xung quanh giường bệnh là đủ loại thiết bị máy móc, dụng cụ giám sát, cái nào cái nấy đều sáng choang. Mấy dụng cụ kia nhìn vừa giống lại vừa khác dụng cụ cô nhìn thấy trong bệnh viện, đúng hơn là giống
bản nâng cấp tối ưu
.

Nhưng thiết bị đâu phải vạn năng. Cháu phải biết, cơ thể con người mới là cỗ máy tinh vi nhất. Trước mắt thì loài người vẫn chưa đủ khả năng chế tạo ra thiết bị có cấu tạo phức tạp hơn cơ thể con người. Vì vậy, nếu cháu thấy không thoải mái chỗ nào mà máy móc của tôi không đo ra được là chuyện hoàn toàn bình thường.

Lộ Cận giải thích với Cố Niệm Chi với giọng điệu vô cùng nghiêm nghị.
Cố Niệm Chi chẳng muốn nói chuyện nữa.

Tuy nói thế này thì ác với các bác sĩ mổ tim ngoại quá, nhưng đúng là ca phẫu thuật kiểu này chỉ có một mình tôi làm được.
Lộ Cận có vẻ không giận vì cô tranh cãi, mà giải thích với cô rất tỉ mỉ:
Bởi vì tim của cháu bị tổn thương như thế, với người bình thường thì đã cận kề cái chết rồi.

Tim Cố Niệm Chi chợt đập mạnh, cơn đau khiến cô kêu thành tiếng.
Cùng lúc ấy, thiết bị theo dõi nhịp tim chợt báo động đỏ, ánh sáng kéo dài như cầu vồng chiếu khắp căn phòng.
Cố Niệm Chi trợn mắt, nói cứ như thể cô điều khiển được nhịp tim của mình ấy.

Đây là phản ứng theo bản năng, hơn nữa cô bị thương nặng mới khỏi, vốn không thể khống chế được dao động cảm xúc của bản thân.

Lộ Cận ngồi trước giường bệnh chỉnh lại chăn cho cô, nghiêm túc nói:
Lần này cháu may mắn sống sót. Nếu máy trợ thở không đến kịp, lại còn cầm máu kịp thời, cháu sẽ không chống đỡ nổi tới lúc tôi tới phẫu thuật cho cháu đâu.


Cố Niệm Chi nhớ lại tình hình ngày hôm đấy mới thấy sợ.


Vết đạn cháu chịu không phải vết súng bình thường, mà là đạn cải tiến. May mà chiếc điện thoại tôi cho cháu đã chắn được một ít, chứ không cháu đã tan xác rồi, dù thần tiên có tới cũng không cứu được.



Thế nhưng lực đạn cải tiến không hề nhỏ, tất cả nội tạng của cháu đều bị chấn động ở một mức độ nhất định. Đạn cải tiến tuy không xuyên qua được chiếc điện thoại kia nhưng nó lại nổ. Mảnh vỡ từ chiếc điện thoại xuyên qua phần lưng của cháu, găm vào người, nhất là phần tim.



Trong tình huống đấy, yêu cầu về trình độ phẫu thuật cực kì cao. Theo tôi được biết, ngoài tôi ra, chưa ai làm được đến trình độ đó, dù là máy tính điều khiển dao gamma cũng không được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.