Chương 2883: Tin cô ta nói hươu nói vượn
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 946 chữ
- 2022-02-23 03:30:39
Cố Niệm Chi nhìn cô ta với vẻ không cảm xúc, mãi tới khi cô ta thấy rợn rợn trong lòng thì cô mới từ từ nhếch môi, cười nhạt nhẽo:8
Hay là luật sư Kim nói cho tôi biết đi? Cố Tường Văn là ai? Có quan hệ gì với tôi? Chẳng phải càng tốt hơn sao?
Kim Uy3ển Nghi sửng sốt:
Cô từ chối trả lời câu hỏi của tôi ư?
Câu hỏi này có liên quan gì đến vụ án không?
Cố Niệm Chi nói:9
Tôi từ chối trả lời những câu hỏi không liên quan đến vụ án.
Thấy Cố Niệm Chi tìm mọi cách không trả lời, Kim Uyển Ngh6i cười thầm trong lòng, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng chỉ có vậy thôi, tới phân đoạn biện hộ trên tòa án, Cố Niệm 5Chi dù mồm năm miệng mười cũng không cãi được.
Không thể tin là Cố Niệm Chi lại từ chối trả lời câu hỏi.
Đương sự bên tôi tốt bụng, là người hiền lành, ở nhà họ Hà bao nhiêu năm như thế chưa từng tranh chấp với ai, cũng không có thù oán với ai.
Cố Tường Văn cũng biết chọn hồng mềm để bóp, biết tìm người khác cũng không có tác dụng gì, chỉ có bọn họ mới có tác dụng.
Ông ta than vãn ỉ ôi nhiều lần, cuối cùng đương sự bên tôi mới đồng ý đưa nguyên cáo ra gặp mặt, nhưng gặp xong phải nhanh chóng đưa trở về.
Rõ ràng là ba cô nhớ con gái quá nên sốt ruột, nhưng ông ta đang bị truy nã nên không dám xuất hiện trước mặt người nhà họ Hà, đành nhờ đương sự bên tôi giúp đỡ, đưa cô đến gặp ông ta. Cái này sao gọi là bắt cóc bạo lực được? Bọn họ chỉ muốn giúp ba con cô, giúp hai người được gặp nhau!
Sắc mặt Kim Uyển Nghi đỏ lên, trong mắt như có lửa đang cháy, nhìn Cố Niệm Chi:
Cô có muốn nghe tiếp không?
Cô ta dùng điều khiển từ xa chuyển chứng cứ của mình lên.
Tờ giấy này có chữ viết tay của Cố Tường Văn, do các nhà điều tra chữ viết hình sự giám định, có hiệu lực pháp lý.
Dứt lời, cô ta lại quay về ghế bị cáo, nộp nguyên vẹn tờ giấy kia lên:
Đây là bản gốc tôi lấy từ chỗ hồ sơ điều tra của Cục cảnh sát.
Vì đây là vụ án được mở lại nên những chứng cứ này đều phải nộp lên tòa án. Thẩm phán và đoàn thẩm phán hai bên đều xúm vào xem tờ giấy này cẩn thận.
Kim Uyển Nghi cầm bút laser chỉ vào hình chứng cứ trên màn hình lớn:
Tám năm trước, nhà họ Hà tổ chức tiệc sinh nhật cho nguyên cáo. Cố Tường Văn nhân cơ hội này, khóc lóc kể lể với đương sự bên tôi, xin bọn họ đưa cô ấy ra để gặp nhau một lát thôi.
Tia khinh miệt thoáng qua mắt Kim Uyển Nghi, cô ta nhìn tờ giấy đang nằm trên màn hình, tự hỏi tự đáp:
Thưa các vị, cái tên Cố Tường Văn này có thể nói là vô cùng quen thuộc ở nước ta.
Ông ta từng là nhà khoa học tiếng tăm vang dội, cũng là người đạt được giải Nobel hai lần, lại còn là hai giải Nobel ở hai lĩnh vực khác nhau. Có thể nói đây là thành tích mà khó ai đạt được trong giới khoa học.
Thế nhưng mà…
Kim Uyển Nghi đổi giọng, ngữ khí sắc bén:
Ông ta cũng là tội phạm giết người bị truy nã. Từ một nhà khoa học cao cao tại thượng coi rẻ chúng sinh đến một kẻ giết người bị kiện tụng phải chui nhủi khắp nơi như chuột cống…
Phản đối!
Cố Niệm Chi không thể khống chế được bản thân, đứng bật dậy khỏi ghế nguyên cáo, lớn tiếng nói:
Phản đối luật sư bị cáo dùng từ ngữ có tính chất sỉ nhục để miêu tả người không liên quan đến vụ án!
Thẩm phán trên cao còn chưa kịp phán đoán lời Cố Niệm Chi nói có tác dụng hay không, Kim Uyển Nghi đã giành trước:
Luật sư Cố, cô năm lần bảy lượt đùn đẩy, không chịu nói đến vị Cố Tường Văn này, có phải vì ông ta là ba cô không? Cái gọi là bị bắt cóc một cách bạo lực tám năm trước của cô, thật ra là bị ba ruột cô đưa đi!
Cô ta bước ra khỏi ghế bị cáo, ép sát từng bước về phía Cố Niệm Chi:
Luật sư Cố, cô thừa nhận đi! Cô đang vu cáo thôi!
Vì thế, trong buổi tiệc sinh nhật ngày đó, bọn họ nói chuyện với nguyên cáo về tình hình. Nguyên cáo khi ấy 12 tuổi lập tức đồng ý, hơn nữa còn chủ động rời đi dưới sự giúp đỡ của bọn họ.
Kim Uyển Nghi nói năng lý lẽ hùng hồn, nói xong thì nhìn Cố Niệm Chi với vẻ thắng lợi:
Thế nào? Luật sư Cố, rõ ràng cô tự đồng ý đi gặp ba mình, sao lại thành bị bắt cóc bạo lực rồi?
Cô còn không chịu thừa nhận là cô vu cáo cho đương sự bên tôi ư?
À đúng rồi, tôi nghe nói cô mất trí nhớ, kí ức trước năm 12 tuổi đã mất hoàn toàn, cho nên cô không thể nhớ nổi khi ấy rời khỏi nhà họ Hà kiểu gì đúng không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.