Chương 2885: Cô có thể giữ im lặng


Lộ Cận nhắm chặt hai mắt, khoanh tay lại, ngồi như lão tăng nhập định, không thể biết ông đang suy nghĩ gì.

Tầm mắt Ôn Thủ Ức lặng lẽ8 đảo qua bên phía người quen của Cố Niệm Chi, thấy mặt ai cũng lộ vẻ thấp thỏm thì yên tâm hơn, thậm chí còn hơi đắc ý.

Tất cả những3 gì Kim Uyển Nghi biện hộ hôm nay đều do cô ta viết ra. Kim Uyển Nghi chỉ học thuộc lòng rồi ra tòa phát biểu thôi.
Kim Uyển Nghi khựng lại.
Cô ta là luật sư bị cáo, nhưng những lời cô ta nói có thể đại diện hoàn toàn cho bên bị hay không thì cô ta không dám bảo đảm.
Ôn Thủ Ức nhếch môi, khoanh tay lại, ung dung nhìn về bên kia.
Cố Niệm Chi chậm rãi đứng lên, gật đầu nhẹ với thẩm phán và bồi thẩm đoàn:
Thưa ngài thẩm phán, xin cho phép tôi được hỏi bị cáo.


Luật sư Cố, cô vẫn chưa thôi à? Đương sự bên tôi có quyền giữ im lặng, cô muốn hỏi gì có thể hỏi tôi.
Kim Uyển Nghi cười nói, gấp laptop lại, chuẩn bị rút lui.

Vậy à?
Cố Niệm Chi bâng quơ, liếc nhìn cô ta:
Có phải những lời cô nói đều có thể đại diện toàn quyền thay cho đương sự của cô không? Nếu có thể thì tôi sẽ hỏi cô.

Sự thật chứng mi9nh, Cố Niệm Chi không phải là đối thủ của cô ta. Cô ta cầm tay ba mẹ mình, dùng ánh mắt ý bảo bọn họ hãy yên tâm.
Lúc này Ôn Đại Hữu6 và Lương Mỹ Lệ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn nhau cười, chậm rãi ngồi thẳng người lên.
Nét mặt Cố Niệm Chi trầm xuống, nhất t5hời không nói gì. Cô biết, tầm mắt của mọi người đang đổ dồn trên mình.
Cố Niệm Chi đợi một lúc, thấy bên kia từ bị cáo tới luật sư đều im thin thít, mới bật cười:
Sao các người sợ tôi đặt câu hỏi thế? Có tật giật mình à? Hay là sợ nói nhiều sai nhiều?

Kim Uyển Nghi trợn trắng mắt, nói với giọng điệu khó chịu:
Phản đối! Luật sư nguyên cáo dùng lời nói có tính phỏng đoán xúc phạm đương sự bên tôi.


Phản đối hữu hiệu.
Thẩm phán sầm mặt nhìn Cố Niệm Chi:
Xin luật sư nguyên cáo nhanh chóng vào chuyện chính.

Cố Niệm Chi thầm nghĩ, nếu ba cô đã chết thật, đối phương bên kia lại dùng một chuỗi chứng cứ phối hợp với nhau, như thể áo trời không đường may.
Thế nhưng… giống như những gì cô đã nói với Tiểu Trương trước khi lên tòa, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.
Áo trời tuy không có đường may, nhưng trên đời này làm gì có áo trời.
Cố Niệm Chi này đúng là dai như đỉa. Cô ta muốn nhìn xem Cố Niệm Chi định lật bàn thế nào với chuỗi chứng cứ này.
Căn cứ theo điều khoản pháp luật, bị cáo có quyền giữ im lặng, không nói một câu nào từ đầu tới cuối cũng được.
Cô ta không yên tâm về ba mẹ mình, cho nên đã định ra sách lược từ sớm, bảo bọn họ giữ im lặng trong suốt quá trình thẩm vấn.
Cố Niệm Chi nhìn Ôn Đại Hữu và Lương Mỹ Lệ, cười nói:
Thật ra các người không cần sợ tôi đặt câu hỏi thế đâu. Nói dối nhiều sẽ thành chân lý, các người không nói lời nào thì lời nói dối không có cơ hội biến thành chân lý. Sao nào? Có nghe tôi hỏi không?


Ôn Đại Hữu và Lương Mỹ Lệ không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa, ấp úng gục đầu xuống.

Cố Niệm Chi thưởng thức vẻ khốn quẫn của bọn họ một lúc rồi mới vỗ tay, nói:
Được rồi, tôi không làm khó các người nữa. Thật ra tôi cũng không nhất thiết phải đặt câu hỏi với các người.



Căn cứ theo quy định thứ 53 trong Hình Pháp, tất cả các vụ án đều phải lấy lại chứng cứ, điều tra nghiên cứu lại, không thể dễ dàng tin khẩu cung.



Chỉ có lời khai của bị cáo, không có những chứng cứ khác thì không thể nhận định bị cáo có tội hay ra phán quyết.



Không có lời khai của bị cáo nhưng chứng cứ xác thực, toàn vẹn, vẫn có thể phán bị cáo có tội và chịu phạt.


Cố Niệm Chi vừa nói vừa tiến về phía trước, cuối cùng đứng yên trước bàn bị cáo, gõ gõ bàn bị cáo:
Vì vậy, các người có thể giữ im lặng, nhưng cũng không gây trở ngại đến phán quyết của tòa. Nói cách khác, các người có tội hay không chẳng liên quan gì đến chuyện tôi hỏi cả.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.