Chương 2909: Bàn điều kiện với tôi à?


Bây giờ anh chỉ bắt được một người sống duy nhất, cộng với bốn người trong chiếc xe chờ ở ngoài vừa nãy.

Anh hơi tiếc nuối, trực giác của a8nh nói cho mình biết, người chạy thoát kia chính là thủ lĩnh của lần hành động này.

Đương nhiên, không phải là họ không thu hoạch được gì.3
...
Ba giờ đêm là lúc mệt mỏi nhất của con người. 5
Ôn Đại Hữu và Lương Mỹ Lệ đã phải chịu đựng kinh hãi hết lần này đến lần khác từ hôm qua đến giờ, người đã vô cùng mệt mỏi, đầu óc đặc quánh, chỉ muốn ngủ ngay tại chỗ.
Nhưng họ lại không thể ngủ.
Hai người ngồi trong phòng thẩm vấn đèn đuốc sáng trưng, cố gắng mở mắt, nhìn cậu chủ nhà họ Hà, Hà Chi Sơ mặc quân trang màu xanh đậm, mặt lạnh thấu xương bước vào phòng.

Hà… Hà thiếu…
Vành mắt Ôn Đại Hữu đỏ bừng, ông ta khom người:
Cảm ơn Hà thiếu đã cứu mạng tôi...

Hơn nữa đêm nay anh còn tới đây cứu mạng họ, ông ta bất giác sinh ra ảo giác, cho rằng Hà Chi Sơ vẫn coi trọng vợ chồng bọn họ.
Còn tại sao lại coi trọng họ à?
Chắc chắn không phải là vì bọn họ rồi, mà là nhờ con gái họ Ôn Thủ Ức.
Ôn Đại Hữu rùng mình, ông ta cúi thấp đầu, khóc ròng:
Hà thiếu, là tôi và mẹ của Thủ Ức tham lam nên mới làm mấy chuyện sai trái đó, sau này chúng tôi không dám nữa...


Sau này? Các người còn muốn có sau này à?
Hà Chi Sơ nhếch môi:
Hai người có hiểu lầm gì với nhà họ Hà à? Tưởng bọn tôi là Bồ Tát thích làm vui lòng người khác sao? Là đồ ngu bị các người lừa hả?

Ôn Đại Hữu lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Hà Chi Sơ, thấy vẻ mặt anh lạnh tanh không khác gì so với ngày thường.
Chí ít họ có thể xác định hành động lần này không thể không liên quan tới phòng thí nghiệm của Tần Dao Quang.
Hà Chi Sơ lại sai n9gười lục soát toàn bộ trại giam một lượt, đảm bảo đối phương chỉ có ba người vào đây rồi mới rút quân về tổng bộ.
Ôn Đại Hữu và Lương Mỹ L6ệ được đưa đi suốt đêm, nhốt trong ngục giam quân sự được phòng vệ nghiêm ngặt.
Ôn Đại Hữu và Lương Mỹ Lệ đều biết, từ sau khi Cố Niệm Chi
biến mất
, Ôn Thủ Ức đã thay thế vị trí của Cố Niệm Chi, dọn vào nhà lớn nhà họ Hà, chăm sóc Hà Chi Sơ bị bệnh không dậy nổi.
Sau đó cô ta còn làm thư ký đời sống của Hà Chi Sơ, theo Hà Chi Sơ đi công tác khắp nơi trên thế giới, chắc chắn giữa hai người họ có tình ý gì đó nhỉ?
Ôn Đại Hữu và Lương Mỹ Lệ liếc nhìn nhau rồi vội nói:
Không có, không có, ông Hà và cậu Hà đều là người tốt, có ơn nặng như núi với chúng tôi, đời này chúng tôi làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp được ân đức của hai người. Tại vì chúng tôi làm hỏng việc, kính xin Hà thiếu nể mặt Thủ Ức mà tha cho chúng tôi đi...

Trong tay anh là một khẩu súng lục nhỏ màu bạc to chừng bàn tay, giọng nói lạnh tanh:
Ngồi đi.

Ôn Đại Hữu và Lương Mỹ Lệ há miệng run rẩy ngồi xuống băng ghế trước mặt anh.
Hà Chi Sơ và họ cách nhau một cái bàn dài dùng để thẩm vấn, trên mặt bàn có giấy và bút.
Ôn Đại Hữu sợ run người:
Không phải chúng tôi muốn bắt cóc cô ấy! Không phải chúng tôi đâu!


Vậy thì là ai?
Hà Chi Sơ đứng lên, chống tay lên bàn dài, cơ thể nghiêng về phía trước, hung dữ nói:
Có phải là Tần Dao Quang không? Bà ta muốn bắt cóc Niệm Chi làm gì? Các người nói đi chứ!

Lương Mỹ Lệ cả gan nhìn về phía Hà Chi Sơ, không ngừng lảm nhảm:
Chúng tôi có thể nói, nhưng chúng tôi có một điều kiện. Nếu như cậu có thể đính hôn với Thủ Ức nhà chúng tôi, chúng tôi sẽ nói là ai sai chúng tôi làm.

Ông ta không cần quá thông minh cũng đoán được người đầu tiên tiến vào tối hôm nay để giết ông ta và Lương Mỹ Lệ.
Còn tại sao lại muốn giết thì trong lòng ông ta cũng hiểu rõ.
Hà Chi Sơ hiên ngang ngồi xuống trước mặt họ, đôi mắt đào hoa lạnh lùng như tuyết.
Trong các cuộc thẩm vấn ở đây sẽ có thư ký riêng có mặt. Nhưng nửa đêm Hà Chi Sơ thẩm vấn bọn họ lại phải giữ bí mật nên không có vị thư ký riêng này.
Hà Chi Sơ đã cho người tắt camera, anh sẽ hỏi họ ở đây, hai người kia sẽ tự viết lời khai xuống rồi ấn dấu tay vào.

Nói đi, là ai sai hai người bắt cóc cô Cố?
Hà Chi Sơ nói thẳng vào vấn đề.

Tha cho các người? Lúc trước sao các người không tha cho Niệm Chi? Cô ấy chỉ mới 12 tuổi! Các người lại bắt cóc cô ấy, rốt cuộc là muốn làm gì cô ấy hả?

Kể từ khi biết kẻ cầm đầu bắt cóc Cố Niệm Chi tám năm trước không phải là Cố Tường Văn mà là Tần Dao Quang, trong lòng Hà Chi Sơ đã có nhiều liên tưởng không hay.
Đây là khả năng trước đây anh không hề nghĩ tới, cũng không dám nghĩ.

Nói điều kiện với tôi à?
Hà Chi Sơ không thể nhịn được nữa, tát Lương Mỹ Lệ ngã lăn từ trên ghế xuống đất:
Xem ra đúng là bà hiểu lầm tôi rồi!


Sau đó anh tung một cú đá lên ngực Ôn Đại Hữu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.