Chương 3037: Không trách mọi người thương cô



Sao lại thế này?
Trước khi thấy Hà Chi Sơ, Cố Niệm Chi không lo lắng quá, cô còn nghĩ có khi là vì Hà Chi Sơ canh gác trong phòng phẫu thuật suốt8 một ngày một đêm nên mới mệt tới mức ngất xỉu.

Nhưng giờ nhìn thấy anh như vậy, cô mới phát hiện ra là mình đã quá lạc quan.
Đây là một kiểu khí chất và tính cách tương tự của hai người, còn tồn tại sâu sắc hơn cả sự giống nhau về ngoại hình.
Bởi vì sự tương tự đó mà lòng Hà Thừa Kiên mềm lại.

Đương nhiên.
Hà Thừa Kiên nhìn cô chăm chú, lần đầu tiên ông ta phát hiện ra lúc nói chuyện, thật ra trông Cố Niệm Chi rất giống Tần Tố Vấn.
Mặc dù dáng hình hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười, đưa tay nhấc chân cũng khiến người ta nghĩ tới Tần Tố Vấn một cách lạ lùng.

Nhưng anh Hà từng nói với tôi là anh ấ5y đã khỏi rồi.
Cố Niệm Chi buột miệng nói, tay vân vê nhúm tóc rũ xuống:
Tôi đã xem tài liệu, chữa khỏi bệnh ở cấp độ gen thì không thể tái phát. Nếu có tái phát thì hoặc là chưa chữa khỏi, hoặc là bị những bệnh khác.

Hà Thừa Kiên gật đầu:
Bác sĩ cũng nói vậy, họ còn nói nếu như các triệu chứng bệnh lý kiểm tra được đều bình thường thì tạm thời không phải lo. Nếu nó muốn ngủ thì cứ để cho nó ngủ.

Cố Niệm Chi thở phào nhẹ nhõm:
Tôi cũng mong anh ấy chỉ là ngủ thiếp mà thôi. Nhưng tôi vẫn không hiểu, anh Hà ở trong phòng bệnh đó một ngày một đêm sao? Sao lại thành ra như vậy? Không giống như mệt nhọc quá độ. Rốt cuộc anh ấy đã làm gì ở trong đó?


Không làm gì cả.
Hà Thừa Kiên lạnh giọng đáp:
Tôi đã xem video giám sát phòng bệnh đó. Đêm đó mọi chuyện đều rất bình thường.


Từ 3khi tôi tới đón nó ở bệnh viện tư nhân Tần thị thì nó vẫn luôn như vậy.
Hà Thừa Kiên đi tới, khom lưng chỉnh chăn cho Hà Chi Sơ:
Đúng là hơi giố9ng như dáng vẻ lúc bị bệnh trước kia.

Mười mấy năm trước khi Hà Chi Sơ bị bệnh, Cố Niệm Chi còn nhỏ nên chưa từng tận mắt chứng kiến. Đươ6ng nhiên, cho dù cô có thấy tận mắt thì bây giờ cô cũng đã quên hết ký ức từ năm 12 tuổi về trước.
Gửi văn bản luật sư và kiện ra tòa là hai chuyện khác nhau.
Từ khi gửi văn bản luật sư đến cuối cùng ra hầu tòa, ở giữa có rất nhiều bước phải đi.
Hà Chi Sơ vẫn ngồi trên ghế trong góc, Tần Dao Quang mặc áo phẫu thuật màu xanh của bác sĩ ngoại khoa, ngồi trước giường bệnh của ông cụ Tần, còn ông cụ Tần thì đeo mặt nạ dưỡng khí, ngủ mê man.

Ông có video theo dõi phòng bệnh đó sao? Có thể cho tôi xem thử không?
Cố Niệm Chi tò mò hỏi:
Còn nữa, ông nói muốn mời tôi làm luật sư đại diện, xin hỏi ông thật lòng à?

Ông ta ôn hòa đáp:
Đương nhiên là thật. Tôi đã bắt Tần Dao Quang và Tần Bá Nghiệp...

Cố Niệm Chi vội nói:
Ông không bắt họ, ông mời họ về ‘giúp đỡ điều trị’ cho bệnh của anh Hà.

Hà Thừa Kiên thở ra một hơi, không nhịn được đưa tay xoa đầu Cố Niệm Chi:
Đúng là không lạ khi tất cả mọi người đều thương cô.

Cố Niệm Chi nở nụ cười, cô nghĩ thầm, tôi cũng không dám hy vọng xa vời là ông cũng thương tôi, chỉ cần đừng lấy súng nhắm vào tôi là tôi đã cảm ơn trời đất rồi.

Được, vậy thì cứ kiện.
Cố Niệm Chi không phản đối, cô nhìn Hà Thừa Kiên như hỏi ý:
Thượng tướng Hà, có thể cho tôi xem video theo dõi trong phòng bệnh được không?

Hà Thừa Kiên gật đầu:
Ở trong phòng sách của tôi.

Cô định tránh đề tài này nên nói:
Bởi vì chuyện của Tần Dao Quang và ông cụ Tần mà Ôn Thủ Ức nói muốn gửi văn bản luật sư cho ông thật sao?


Cô ta không nói là gửi văn bản luật sư cho tôi.
Hà Thừa Kiên lắc đầu:
Nhưng cô ta nói sẽ kiện chúng tôi ra tòa.

Cố Niệm Chi biết Hà Thừa Kiên không cho người ngoài đi vào phòng sách của mình.

Trước đây cô không có tư cách đi vào đó thì bây giờ lại càng không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.