Chương 3092: Đằng sau có bàn tay lớn
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1114 chữ
- 2022-02-24 03:32:10
Lộ Cận thông minh hơn người, chỉ tính vỏn vẹn những giải Nobel mà ông lấy được là đã trải dài qua hai lĩnh vực là kỹ thuật y sinh và8 vật lý năng lượng cao, kỹ thuật máy tính và chế tạo máy móc, ông đều thông thạo.
Mấy chục năm trước Lộ Viễn chính là gián 3điệp tình báo xuất sắc nhất trong quân đội, mười mấy năm qua, tuy rằng ngủ đông ở thế giới này nhưng sự chuyên nghiệp của ông chưa 9bao giờ bị thụt lùi.
Đúng, cho dù Niệm Chi không còn cháu và Hà Chi Sơ thì cô ấy cũng còn có bác và bác Lộ.
Hoắc Thiệu Hằ6ng cười nhẹ nhàng nói:
Đối phương không thông thạo đến mức biết người biết ta, vì thế không thể trăm trận trăm thắng.
Lộ 5Viễn cười liếc anh một cái:
Đừng có nịnh đầm.
Ông cầm con dao, bắt đầu cắt đồ kho bày lên bàn, tiếp tục nói:
Còn nữa, đối phương có thể sắp đặt bẫy rập có tầm ảnh hưởng liên quan đến hai quốc gia như thế này, thế thì mục tiêu của bọn họ đã không còn giới hạn ở thù oán dòng họ và quan hệ nam nữ nữa rồi. Kẻ này có âm mưu rất lớn.
Nhưng cháu đang có xu hướng thiên về những kết quả này hơn, chỉ là trong quá trình bọn họ theo đuổi mục tiêu cuối cùng tiện thể gặt hái được những thành quả này.
Cút!
Lộ Viễn không nhịn được đá anh một cái, trở tay chỉ vào mặt mình:
Nhân vật xuất sắc nhất trong giới kinh doanh đang ở trong phòng bếp này chuẩn bị bữa cơm giao thừa, ông ta lại càng không có động cơ như thế!
Hoắc Thiệu Hằng bật cười.
...
Hơn nữa nhìn dáng vẻ cũng chẳng có đề phòng, nhìn hết sức chói mắt.
Tình hình này hoàn toàn không giống hai người mới quen nhau có một tháng. Giữa bọn họ có một sự ăn ý và quen thuộc vô cùng khó hiểu.
Bấy giờ Cố Niệm Chi lại nghĩ đến món cơm rang Tam Tiên của Lộ Viễn.
Hay là cho rằng cô không ở bên cạnh nên chẳng có ai sẽ nhận ra được anh, nên cũng không cần giả giọng làm gì nữa?
Cố Niệm Chi chợt nảy ra ý nghĩ đùa giỡn, cô rón ra rón rén đi về phía phòng bếp.
Cô vừa đến cửa phòng bếp thì Hoắc Thiệu Hằng đã thôi cười, anh nghiêng đầu, quay mặt về phía cửa nhà bếp, cả người thả lỏng, mỉm cười trò chuyện với Lộ Viễn.
Hoắc Thiệu Hằng nặng nề gật đầu:
Chỉ có một cách giải thích này thôi.
Chủ mưu đứng sau mọi chuyện rốt cuộc là kẻ nào?
Lộ Viễn lẩm bẩm:
Trong suốt mười mấy năm bác ở đây cũng biết được kha khá những nhân vật lớn trong tầng lớp trên của hai giới chính trị và quân sự, và những nhân vật lớn trong giới kinh doanh và giới học thức. Nhân vật xuất sắc nhất trong giới học thức chính là Lộ Cận, nhân vật xuất sắc nhất trong quân đội là Hà Thừa Kiên, nhân vật xuất sắc nhất trong giới chính trị là Tạ Bắc Thần. Bọn họ đều có khả năng sắp xếp bẫy rập này, nhưng không có động cơ như thế.
Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi, cười giễu nói:
Bác không nói người xuất sắc nhất trong giới kinh doanh là ai, nói không chừng chính là người này.
Nói cách khác, mục đích chủ yếu của bọn họ không phải muốn gây ra cuộc xung đột giữa Trung Quốc và Nga, mà là đạt được mục đích của mình, đồng thời tiện tay làm ra.
Thành công thì vui, mà không thành công thì cũng chẳng sao cả.
Lộ Viễn đột nhiên ngẩng phắt đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng:
Mục tiêu cuối cùng của bọn họ thật sự là Niệm Chi?
Cố Niệm Chi tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ Tết mà Lộ Cận đã chuẩn bị cho cô, là trang phục mùa đông đặt may riêng của Chanel.
Sợi lông cừu tổng hợp chất lượng cao, chân váy búp bê cực ngắn với hoa văn màu đen hồng kẻ sọc, sáu chiếc nút cài bằng đồng mạ bạc được may trước ngực, thắt lưng thiết kế hơi cao, phối với đôi bốt màu đỏ bằng da bò thật được đặt làm riêng của Chanel.
Nhìn Cố Niệm Chi rất giống một cô búp bê Barbie xinh xắn dễ thương.
Đây là giọng thực sự của Hoắc Thiệu Hằng!
Cố Niệm Chi sắp say rồi.
Anh thật sự nghĩ rằng cô không nhận ra anh nên hoàn toàn thả lỏng cảnh giác sao?
Mà Lộ Viễn thì quay lưng về phía cửa phòng bếp, con dao vẫn di chuyển đều đều trên tay, đang cắt rau lạch cạch lạch cạch.
Cố Niệm Chi hơi bực bội.
Từ lúc nào mà Hoắc Thiệu Hằng và Lộ Viễn lại thân nhau đến như vậy?
Mùi hương ấy quá đỗi quen thuộc.
Cố Niệm Chi không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Hoắc Thiệu Hằng chợt phát hiện ra trước cửa phòng bếp có một bóng dáng mảnh mai cao ráo.
Cố Niệm Chi rất thích bộ quần áo này, sau khi mặc vào cô ngắm nghía mình trong gương, thả mái tóc dài xuống, dùng máy sấy tóc nhanh chóng quấn thành mấy lọn to để xõa sau lưng, cuối cùng thoa một ít son dưỡng môi, cả gương mặt lập tức bừng bừng sức sống.
Cô bước ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách xoay một vòng mới phát hiện ra ở đây không có ai, đến cả Lộ Cận cũng không biết đã đi đâu mất rồi.
Chỉ có tiếng cười trầm thấp từ tính truyền đến từ phía phòng bếp.
Anh bình tĩnh ngước mắt lên, cười nói:
Cô Cố tắm xong rồi à? Bộ quần áo này của em đẹp quá.
Nói xong anh bỏ con dao trong tay xuống, lấy khăn giấy lau tay sau đó đi về phía cô.
Cố Niệm Chi cũng nở nụ cười rất tự nhiên, nói:
Tôi mới tắm xong, đói bụng quá nên xuống nhà bếp tìm đồ ăn.
Sau đó lại dỗi hờn:
Không biết ba tôi đi đâu mất rồi, tôi nhờ ông ấy tìm cho tôi thứ gì đó để ăn, thế mà bây giờ chẳng thấy ông ấy đâu.
Hoắc Thiệu Hằng đánh giá cô, thấy vẻ mặt cô chẳng có gì khác lạ, đến cả anh cũng chẳng nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì, trong lòng chợt hơi rầu rĩ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.