Chương 3190: Câu nói làm bốn phía kinh ngạc


Vành mắt Lương Mỹ Lệ dần ửng đỏ.

Hai tay bà ta từ từ siết chặt thành nắm đấm, bước ra khỏi chỗ ngồi cho nhân chứng.

Nữ c8ảnh sát tòa án bên cạnh muốn đi lên trước ngăn bà ta lại, nhưng Cố Niệm Chi đã đưa tay ngăn nữ cảnh sát, bình tĩnh nói:
Tôi sẽ chịu ho3àn toàn trách nhiệm.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả quan tòa đang cúi đầu xem hồ sơ cũng phải ngẩng đầu lên, chú ý đến sự phát triển của tình hình.
Cố Niệm Chi cũng trợn tròn mắt.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Cơ sở thật?
Nhất thời Cố Niệm Chi cảm thấy rất phấn chấn.
Cô là một người có tư duy rất cởi mở. Nếu có chuyện gì đó vượt quá lẽ thường, miễn là có cơ sở thực tế, thì dù nó có thái quá đi nữa, cô cũng sẽ chọn tin vào điều đó.
Ánh mắt Lương Mỹ Lệ vẫn đăm đăm, bà ta vung tay lên, đẩy cơ thể cao gầy của luật sư Tần xoay một vòng, lảo đảo sang bên.
Lương Mỹ Lệ chuyên làm việc chân tay, mặc dù lớn tuổi hơn luật sư Tần nhiều nhưng sức lực vẫn rất khỏe.
Luật sư Tần trừng mắt nhìn Lương Mỹ Lệ nhưng không dám tiến lên ngăn cản.
Sao Lương Mỹ Lệ lại nghĩ ra được chứ?
Sao bà ta lại có thể là kẻ thứ ba với gã đàn ông như Ôn Đại Hữu được?
Tần Dao Quang bỗng đứng lên, lạnh giọng nói:
Lương Mỹ Lệ, bà đừng có nổi điên! Tôi mà ngoại tình với chồng bà à? Tôi không mù như bà.

Ôn Đại Hữu cũng vội xông tới kéo Lương Mỹ Lệ, gấp gáp nói:
Bà đừng nói nữa. Tôi và viện trưởng Tần không có gì cả... Bà điên à, bà đừng có suy diễn bậy bạ!

Ông ta không do dự giơ tay tát cho bà ta một cái.
Tiếng Lương Mỹ Lệ gào lên:
Các người không có gì sao? Tám năm trước, tại sao khuya khoắt ông lại lừa tôi lén lút ra ngoài gặp bà ta? Còn nói là không có gian tình à?


Bà trẻ hơn tôi, bà đẹp hơn tôi, dáng người đẹp hơn tôi, đầu óc cũng thông minh hơn tôi, sự nghiệp có tiền đồ hơn tôi, địa vị cao hơn, quyền thế hơn, cho nên chồng tôi mới cam tâm tình nguyện sinh còn cùng bà, còn lừa tôi đưa đứa bé nhận nuôi về, để tôi nuôi lớn như con gái ruột của mình.


Còn tâm địa nào độc ác hơn chuyện này nữa đây?

Lương Mỹ Lệ hét to, bà ta nói vô cùng xúc động, nước mắt nước mũi cũng ứa ra.
Giờ đột nhiên phát hiện ra nghi ngờ của mình có căn cứ.
Ôn Thủ Ức sống sờ sờ trước mặt chính là chứng cứ tốt nhất cho sự nghi ngờ của bà ta.
Hàm răng Tần Dao Quang nghiến lại, vang lên tiếng kèn kẹt.
Cô nhanh chóng thay đổi dòng suy nghĩ, lập tức nói:
Cơ sở thật là gì? Bà Lương Mỹ Lệ có thể nói rõ hơn được không? Chỉ cần bà nói đúng sự thật, có cơ sở chứng cứ thì chắc chắn quan tòa sẽ đòi lại công bằng cho bà.

Lúc này Lương Mỹ Lệ cần những lời cổ vũ đó
Những nghi ngờ này đã giấu kín trong lòng bà ta bấy lâu nay. Trước đây có thể chính bà ta cũng cảm thấy nó quá mức không thể tưởng tượng nổi, cho nên bà ta mới không tin.
Quan tòa yên lặng cúi đầu, nh5ìn kỹ tập tài liệu trước mặt.
Thấy quan tòa không nói gì mà lại nhìn hồ sơ, nữ cảnh sát phía dưới cũng không tiện can thiệp nữa.
Hơn nữa Lương Mỹ Lệ chỉ là một người phụ nữ bình thường, nếu như bà ta có làm gì bất thường, cảnh sát tòa án có thể dùng súng gây mê để xử lý.
Bà Lương Mỹ Lệ đừng dát vàng lên mặt chồng mình như thế.
Cố Niệm Chi âm thầm phỉ nhổ.
Không ngờ Lương Mỹ Lệ lại kéo Cố Niệm Chi lại, chỉ về phía Tần Dao Quang nói tiếp:
Luật sư Cố không biết đâu, chắc chắn là bà ta. Tôi có cơ sở thật!

Lúc này, trong đầu Lương Mỹ Lệ chỉ quanh quẩn mấy câu nói ban nãy của Cố Niệm Chi.
Những lời nói đó của Cố Niệm Chi đã kích thích bà ta, khiến bà ta hoàn toàn trở mặt với Tần Dao Quang, nói ra sự thật về vụ án bắt cóc tám năm trước, nhân tiện rửa sạch nước bẩn mà Tần Dao Quang đã giội lên người Cố Tường Văn.
Cả người Lương Mỹ Lệ run lên, bà ta chỉ tay vào mặt Tần Dao Quang, lớn giọng nói:
Có phải bà không? Có phải là bà không?

Nữ cảnh sát tòa án đặt tay lên vỏ súng bên hông, gật đầu với Cố Niệm Chi.
Lúc này Lương Mỹ Lệ đã đi tới trước mặt ghế bị cáo của Tần Dao Quang.
Luật sư đại diện của Tần Dao Quang lo lắng đứng lên, chặn trước bục bị cáo:
Bà muốn làm gì hả? Bà đừng có xằng bậy, bà mà quậy phá lung tung thì tội sẽ thêm một bậc đấy, tôi nói cho bà biết!

Nữ cảnh sát tòa án lo lắng nhìn quan tòa, quan tòa cũng thấy khó xử.
Theo lý mà nói, Lương Mỹ Lệ 9là kẻ tình nghi và nhân chứng thì không được tự do đi lại trên tòa. Nhưng rõ ràng luật sư Cố có ý định gì đó để tìm ra sự thật của vụ á6n.
Hiện tại, những gì liên quan đến vụ án này có lẽ chỉ là phần nổi của tảng băng trôi...
Vừa nãy cô nói những lời này, nhưng cô không hề nghĩ những thứ mình nói lại khiến Lương Mỹ Lệ liên tưởng đến Tần Dao Quang?
Cô nhìn Ôn Đại Hữu đang sợ hãi ôm đầu rồi lại nhìn Tần Dao Quang, mặc dù đã có tuổi nhưng khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp, nghĩ thế nào cũng không thể liên hệ hai người họ với nhau, chứ nói gì đến chuyện hai người này có thể sinh ra một đứa bé?
Cố Niệm Chi bất giác kéo cánh tay Lương Mỹ Lệ lại, nói:
Bà Lương Mỹ Lệ, bà không thể nói lung tung vậy được. Mặc dù viện trưởng Tần độc ác, mặc dù phẩm hạnh tồi tệ, nhưng bà ta không làm đâu, cũng khinh thường việc làm kẻ thứ ba với chồng bà...


Tôi tôi tôi... tôi đi gặp viện trưởng Tần nói chuyện công việc mà.



Nói chuyện công việc?
Lương Mỹ Lệ nhổ một bãi nước bọt về phía Ôn Đại Hữu, bà ta chỉ về phía Tần Dao Quang, bắt đầu quở trách:
Tám năm trước, đêm hôm khuya khoắt bà lén lút tìm chồng tôi nói chuyện, còn tưởng tôi không biết đấy à?


Tần Dao Quang không ngờ Lương Mỹ Lệ cũng biết chuyện năm đó, khi ấy bà ta tìm Ôn Đại Hữu rõ ràng là vì kế hoạch bắt cóc Cố Niệm Chi, đâu ra cái chuyện xấu xa kia chứ?

Nhưng đương nhiên bà ta cũng cứng họng, bà ta nhận ra mình không tìm ra được lý do thích hợp để phản bác.

Bà ta đành cười lạnh, nói:
Bà nằm mơ à? Tôi đi nói chuyện giữa đêm hôm với chồng bà bao giờ? Chứng cứ đâu? Không lẽ lời bà nói chính là chứng cứ à?



Tôi dám thề với trời, những lời tôi nói đều là thật!


Thật ra Lương Mỹ Lệ không có chứng cứ thiết thực, đây đều là chuyện bà ta lén lút thấy được năm đó, khi ấy cũng không nghĩ phải quay video ghi âm lại, giờ lại bị Tần Dao Quang nói thành vu khống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.