Chương 3264: Cái nào ít hạt thì chọn cái đó


Cố Niệm Chi nghe tiếng anh vang trong xe mà như vang vào lòng cô.

Cô im lặng nghe anh nói hết rồi mới nghẹn ngào8:
Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ không kiểm tra ư?


Mũi em giống ba, cũng giống chị Tạ, đều là mũi của người nhà họ Cố.
Cố Niệm Chi dùng tay chạm vào mũi mình, sau đó vuốt miệng, rồi chọc đôi má lúm đồng tiền:
Căn cứ theo lời hai người hàng xóm vừa rồi, cùng diện mạo của Tần Dao Quang sau khi chỉnh dung, chứng minh rằng má lúm đồng tiền, mắt và miệng em chắc là giống mẹ.

Hoắc Thiệu Hằng ừ một tiếng:
Môi em rất đặc biệt, Tần Dao Quang giống em ở chỗ khi cười lên cực kì giống. Nhưng nếu quan sát cẩn thận thì mắt Tần Dao Quang không to như mắt em.

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu:
Cái này đương nhiên là được, nhưng Tần Tố Vấn có để lại tóc hay máu gì không?

Cố Niệm Chi thở dài:
Chỉ sợ là khó. Bác Hà mất mười mấy năm rồi nhỉ? Không biết có ai còn lưu giữ di vật của bà ấy không nữa?

Năm Tần Tố Vấn mất, Hà Thừa Kiên suýt lật cả nước lên chỉ để truy nã người gặp bà cuối cùng – Cố Tường Văn.
Kiểu truy kích khắp nơi như thế này, mãi tới khi Cố Tường Văn hiện thân tám năm trước,
thiêu chết
bản thân giữa phố đông mới kết thúc.
Không ngờ cả hai ngang nhau, thậm chí cô còn thấy thôi cứ để Tần Dao Quang làm mẹ mình, đừng động vào lão điên Hà Thừa Kiên kia nữa.
Vết thương do bị súng bắn sau lưng vẫn nhưng nhức.

Nguyên nhân gì?


Bà ấy quên rồi.

Câu này có vẻ thú vị.
Cô kéo gương xe xuống, nhìn chăm chú.
Cố Niệm Chi sợ hãi xong thì bình tĩnh lại, tìm ra phư3ơng pháp giải quyết vấn đề.

Nhưng chúng ta có thể kiếm tra gián tiếp.
Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra tìm số Hà9 Chi Sơ:
Kiểm tra xem anh ấy có phải con ruột Tần Tố Vấn không, rồi kiểm tra xem em và bà ấy có phải mẹ con, vậy là đư6ợc nhỉ?

Cũng giống như giải phương trình, nếu a = b, c = b, vậy thì a = c rồi.
Tần Tố Vấn chính là nhị5p cầu xác định xem Hà Chi Sơ và Cố Niệm Chi có phải anh em không.
Hoắc Thiệu Hằng đổi để tài:
Nhắc đến cũng lạ, nếu Tần Tố Vấn giống em bây giờ, chẳng lẽ bà ấy không thấy lạ khi nhìn Tần Dao Quang sao?

Cố Niệm Chi nôn nao.
Lần đầu tiên cô hiểu dụng ý của Lộ Cận khi cứ tránh không nói, thậm chí còn lừa cô, nói Tần Dao Quang là mẹ ruột.
Cố Niệm Chi cân nhắc, ghét Tần Dao Quang và sợ Hà Thừa Kiên, cái nào nặng hơn?
Nếu ông ta biết Tần Tố Vấn và Cố Tường Văn còn có đứa con thì…
Cố Niệm Chi rùng mình.
Biến số Hà Thừa Kiên này quá lớn, bảo sao Lộ Cận thà lừa Cố Niệm Chi cũng không chịu nói thật mẹ ruột cô là ai.
Anh liếc nhìn Cố Niệm Chi, càng thương cô hơn.
Nói tới đây, cả hai cùng nhớ tới Hà Thừa Kiên.
Có thể nói, người của đế quốc Hoa Hạ bên này đều biết Hà Thừa Kiên phát cuồng vì vợ mình như thế nào.
Cố Niệm Chi nhướng mày, mở to hai mắt, quan sát diện mạo mình cẩn thận, cười nhẹ:
Anh biết vì sao không? Vì mắt không thể phẫu thuật được. Những người mở góc mắt, tạo mắt thật ra chỉ kéo dài chiều dài mắt thôi, chứ không mở theo chiều rộng.


Đôi mắt có to hay không phải xét theo con ngươi và độ rộng mắt. Dù bà ta có chỉnh dung sinh học cũng không thể làm được điều này.

Hoắc Thiệu Hằng đánh lái, đi vào tiểu khu, nói với cô:
Em nói đúng, nhưng vẫn không thể giải thích tại sao Tần Tố Vấn lại không nhận ra dung mạo của Tần Dao Quang có vấn đề.

Cố Niệm Chi:
Đúng, chỉ có một nguyên nhân.

Rõ ràng cô đã lành hẳn, nhưng cơn đau ấy đã in sâu trong trí nhớ, không thể quên đi được.
Hoắc Thiệu Hằng thấy đau đầu.
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, chỉ vào đầu mình:
Có khi cũng giống em, quên những chuyện trước khi tai nạn.


Nếu Cố Niệm Chi không nhìn ảnh thì cũng không nhớ nổi hồi nhỏ mình thế nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.