Chương 3280: Nhìn vật nhớ người
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 955 chữ
- 2022-02-25 03:31:43
Hà Chi Sơ trách cô:
Nhà nào em cũng dám vào, thứ gì em cũng dám sờ. Lần này dính rồi đó? Xứng đáng.
Mấy lời trách móc tình cả8m này xua hết đi nỗi xấu hổ và bất an trong Cố Niệm Chi, cô mặt dày cười nói:
Anh Hà, em không dám nữa mà. Anh xem nơi này nên giải q3uyết hậu quả thế nào đây…
Cố Niệm Chi bị hai người đàn ông lôi kéo trái phải, chỉ sợ hai người này lỡ tay kéo đứt tay mình luôn, nói liên thanh:
Bình tĩnh nào! Hai người bình tĩnh nào! Có chuyện gì cứ nói tử tế, đừng ra tay mà!
Hoắc Thiệu Hằng gỡ từng ngón tay Hà Chi Sơ ra, sau đó kéo Cố Niệm Chi ra sau lưng mình bảo vệ, nói:
Người kia là ai thì chúng tôi cũng không rõ lắm.
Cố Niệm Chi hơi hoảng hốt, muốn trốn tránh theo bản năng.
Cô nhìn Hoắc Thiệu Hằng, từ từ bò qua chỗ anh.
Hà Chi Sơ nhếch môi cười cô:
Giờ biết sợ rồi à? Vậy em đến đây làm gì?
Anh nhìn con búp bê trong tay, vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản đến thế.
Cố Niệm Chi nấp sau lưng Hoắc Thiệu Hằng mới thấy an toàn hơn. Trái tim cô vẫn đập thình thịch như sắp vọt ra ngoài cổ họng.
Anh Hà, anh bình tĩnh lại đi. Lúc em thấy bức ảnh phục chế của bức ảnh này thì cực kỳ kinh ngạc, nên mới bị ông ta lừa vào xem ảnh gốc…
Hồi tiểu học, Hà Chi Sơ từng thấy ảnh hai người họ, cho nên chỉ liếc qua là nhận ra.
Có điều chỉ hai người họ thì thôi, điều làm anh hết hồn chính là cô bé ngồi giữa ông bà ngoài.
Liếc nhìn lá thư kia, anh chợt nhớ ra ban nãy Cố Niệm Chi cũng nói là ông già kia dùng búp bê và một phong thư dụ cô…
Vậy bức thư kia là gì?
Nhưng không đúng, Tần Dao Quang từng phẫu thuật chỉnh hình…
Người đó là ai? Đó chắc chắn không phải là Tần Dao Quang!
Hà Chi Sơ nói như chém đinh chặt sắt.
Cố Niệm Chi hổ thẹn:
Chứ không sao em mắc bẫy được?
Cũng may Cố Niệm Chi đi chung với Hoắc Thiệu Hằng, dù có điều ngoài ý muốn thì bọn họ cũng tự cứu bản thân được.
Nhất thời đầu óc Hà Chi Sơ nhảy số không kịp, hỏi với giọng run run:
Người đó là ai? Chẳng lẽ là Tần Dao Quang?
Tại sao lại có bức ảnh Tần Dao Quang hồi nhỏ chụp chung với ông bà ngoại mình?
Hà Chi Sơ bỏ con búp bê xuống, mở phong thư ra.
Trong thư chẳng có gì cả, chỉ có một bức ảnh đã chuyển màu ngả vàng.
Hai người trong đó anh biết, à không, phải nói là quen mắt, từng nhìn ảnh rồi.
Đó chính là ông bà ngoại anh.
Mẹ anh Tần Tố Vấn khi còn bé từng gặp một vụ tai nạn xe cộ thảm khốc. Trong vụ tai nạn ấy, bà vừa mất đi cha mẹ mình, cũng mất đi ký ức của bản thân.
Về sau, anh của ông bà ngoại được ba anh, Hà Thừa Kiên dùng trăm phương ngàn kế tìm được giấy đăng ký lúc bọn họ nhậm chức trong trường để lấy lòng vợ yêu.
Cô chỉ vào ông già đang lăn ra ngất xỉu kia:
Lúc đầu ông ta mạnh miệng lắm, nói là bọn em lao vào 9phòng tấn công ông ta. Về sau khi em nói là báo cảnh sát, thái độ ông ta lại mềm đi, thừa nhận bản thân bị sắc đẹp làm mù mắt, muốn gâ6y rối với em nên định bỏ một đống tiền ra giải quyết riêng.
Ông ta mơ đẹp nhỉ?
Hà Chi Sơ hừ lạnh:
Em có đồng ý không?
Đương nhiên là em không đồng ý rồi.
Cố Niệm Chi buông tay, bất đắc dĩ trả lời:
Nhưng anh cũng biết đấy… bọn em có ra tay thật mà. Tuy chỉ là tự vệ nhưng trong pháp luật cũng có phần tự vệ quá mức. Em lo nếu ông ta tìm được luật sư giỏi, chúng ta sẽ gặp phiền phức.
Cô bé này như thể đúc từ một khuôn ra với Cố Niệm Chi!
Tất nhiên, cũng đúc cùng khuôn với Tần Dao Quang…
Hà Chi Sơ không biết tại sao Cố Niệm Chi lại đúng lúc tìm đến đây, nhưng biết chắc chắn không phải là
trùng hợp
.
Lấy đâu ra nhiều thứ trùng hợp đến thế?
Ba người trong ảnh có thái độ thân mật tự nhiên, vừa nhìn đã biết là người một nhà.
Đôi nam nữ trưởng thành kia chính là ông bà ngoại anh, vậy cô bé thân thiết ngồi chung với bọn họ còn có thể là ai?
Hà Chi Sơ thấy cô định chạy thì túm lấy tay cô, giọng lạnh thấu xương:
Nói đi! Người này rốt cuộc là ai?
Hoắc Thiệu Hằng cũng nắm tay Cố Niệm Chi, lạnh lùng nói:
Bỏ cô ấy ra!
Hà Chi Sơ lấy bức hình ra nhìn qua, sau đó ngẩn ngơ.
Trong bức ảnh đó có ba người.
Chỉ là có người trăm phương nghìn kế bày bẫy mà thôi.
Hà Chi Sơ cố nén nỗi kinh hãi trong lòng, nhìn lại bức ảnh kia cẩn thận.
Hà Chi Sơ trầm ngâm nhìn bức ảnh, đến khi bừng tỉnh thì ngẩng đầu nhìn Cố Niệm Chi.
Cô ngại ngùng cười với anh.
Đôi môi củ ấu đầy đặn của cô cong lên, đôi mắt to tròn híp lại thành hai vầng trăng non, khớp với nụ cười của cô bé trong ảnh…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.