Chương 3311: Tin vào máy tính hay tin bộ não con người
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 676 chữ
- 2022-02-25 03:37:06
Trên màn ảnh LCD bỗng tỏa khói đen mù mịt, giống như một cái nồi bị cháy, úp ngược trên vách tường.
Mấy tay súng bắ8n tỉa CIA đang mai phục tại chỗ cũng trợn tròn cả mắt.
Cái gì?
Ban điều hành sân bay cảm thấy tóc trên đầu mình đều dựng hết cả lên:
Sao mà không phải chứ? Hôm nay có một chuyến bay từ Hoa Hạ sang kia mà!
Rõ ràng cơ trưởng cũng không hiểu chuyện gì, vội vàng nói:
Không, không phải, chúng tôi không bay tới từ Hoa Hạ tới mà, chúng tôi đến từ Đông Nam Á.
Đội trưởng người da đen đang ngồi vững vàng trên ghế, ông ta bình tĩnh ngẩng đầu lên, chỉ về hướng ba người ăn mặc như đại gia Trung Đông vừa đi qua, nói:
Báo cảnh sát đi, ba người mặc áo dài trắng vừa đi ngang qua rất đáng ngờ.
CIA bọn họ không thể nhúng tay vào các sự vụ trong nước, chỉ có thể phối hợp với công việc của cảnh sát và FBI.
Ban điều hành sân bay kiểm tra lại ghi chép tất cả chuyến bay ngày hôm nay thì không nhìn thấy có chuyến bay nào đến từ Đông Nam Á cả.
Anh ta cào rách da đầu cũng không nghĩ ra được chuyện này là sao.
Mà người bọn họ đang tập kích cũng có liên quan đến nhiệm vụ của bọn họ.
Đương nhiên, nhiệm vụ của họ không phải các vụ việc trong nước mà là các sự vụ bên ngoài, liên quan đến các quốc gia khác.
Nhân viên CIA vội vàng đi ra ngoài liên lạc với cảnh sát, báo cáo manh mối và tình huống.
Lúc này, ban điều hành sân bay bên kia mới lấy lại tinh thần, gọi điện thoại cho phía CIA bên này. Họ nói:
Chào anh, trên chuyến bay không có ba người mà các anh muốn đón.
Ngay cả cái bóng bọn họ còn không thấy thì phát hiện đối phương đã nổ súng mất rồi.
Sế5p! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bởi vì cửa ra đại sảnh lập tức hỗn loạn vô cùng.
Vô3 số người bỏ chạy, gào khóc, tiếng xe cảnh sát bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Đúng lúc này, người bên cạnh anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc trông thấy một chữ lớn trên thân máy bay, nghi ngờ nói với nhau:
Hình như đây là máy bay của một công ty hàng không Đông Nam Á thật.
Cái gì?
Ban điều hành sân bay cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay lại, nhìn ghi chép trên máy tính trước mặt mình, nói:
Số chuyến bay của các anh là XXX?
Đúng rồi.
Cái anh bay từ Hoa Hạ tới?
Không phải.
Ban điều hành sân bay đổ mồ hôi lạnh khắp người, còn tưởng mình nhớ nhầm, nhìn hoa mắt, anh ta hỏi lại:
Nhưng trên máy tính chúng tôi là như thế mà. Mỗi ngày chỉ có một chuyến bay từ Hoa Hạ bay đến sân bay JFK của chúng tôi thôi.
Những tay súng bắn tỉa bọn họ khôn9g có cách nào bắn được, trước mắt đâu đâu cũng có người đang chạy, biết tìm mục tiêu để nhắm ở đâu đây?
Huống hồ m6ục tiêu ở chỗ nào?
Lần thứ hai liên lạc với chuyến bay kia, anh ta vội hỏi:
Ba người này rất quan trọng, đối phương chắc chắn họ đã lên máy bay rồi. Bay từ Hoa Hạ tới.
Máy bay bên này hoảng hốt, đáp:
Chúng tôi không bay từ Hoa Hạ tới mà.
Không có? Sao có thể? Có phải mấy người nhầm rồi không?
Nhân viên liên lạc của CIA bên kia sợ ngây người:
Không phải chúng ta đã xác nhận họ đã lên máy bay rồi sao?
Ban điều hành sân bay cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy bên CIA nói chắc như đinh đóng cột, họ lập tức nói:
Để tôi hỏi lại thử.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.